Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Giang Sơn Bất Hối (Dịch)
  4. Chương 17: 17

Giang Sơn Bất Hối (Dịch)

  • 168 lượt xem
  • 1847 chữ
  • 2024-01-18 10:34:49

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

– Sư tỷ, hôm nay muội vui lắm. Thần tiên ca ca ban nãy vừa chạm vào hai tỷ muội chúng ta, thích thật!

Giọng nói của ả rất thấp, nhưng mọi nhân sĩ võ lâm có mặt ở đây đều nghe thấy rõ ràng, bất giác sửng sốt. Phá Nguyệt trợn tròn mắt, Dung Trạm đỏ bừng mặt mũi, sắc mặt trầm xuống:

– Đừng nói vớ vẩn nữa! Nếu không ta không tha đâu!

Nói xong không thèm đếm xỉa tới hai người, quay người đi lên lầu.

Phá Nguyệt hiếm khi thấy chàng nổi giận thì vội vàng đứng lên đi theo, tới chỗ cầu thang, đột nhiên có một cảm giác không bình thường.

Nàng quay phắt đầu lại, thấy ở chiếc bàn nhỏ trong góc trong cùng dưới chân cầu thang có hai nam tử áo đen ngồi đó. Hai người cúi đầu uống rượu. Một người trong đó phát hiện ra ánh mắt của Phá Nguyệt thì ngẩng đầu lên nhìn một cái, rồi lại rời đi nơi khác.

Nhưng Phá Nguyệt thì vẫn đứng yên ở chỗ cũ như bị sét đánh, sống lưng lạnh toát mồ hôi.

Nàng nhận ra một nam tử trong đó. Khi nàng định chạy khỏi Nhan phủ, chính ám vệ đó đã xách nàng ném trở lại phòng.

Dung Trạm phía trước phát hiện ra sự dị thường của nàng, bèn dừng chân lại nhìn. Nàng miễn cưỡng nở nụ cười với chàng, tỏ ý rằng mình không sao, rồi lê từng bước chân lên lầu.

Ánh mắt hai người kia vẫn như kim châm sau lưng, nàng cảm thấy cổ họng mình thít chặt lại, toàn thân run rẩy.

Cuối cùng họ cũng tới rồi.

Khoảnh khắc cánh cửa phòng khép lại sau lưng, nàng bi quan phát hiện, thì ra trong sâu thẳm nội tâm, nàng chưa hề thực sự nghĩ mình có thể thoát được khỏi bàn tay của Nhan Phác Tông.

Người của y suốt một tháng trời không thấy xuất hiện, là vì có nguyên nhân gì khác, hay y muốn chơi trò mèo vờn chuột?

Vậy… y đã tới chưa?

Nàng hốt hoảng nhìn cánh cửa ngoài kia xuất thần, Dung Trạm gọi nàng mấy tiếng liền mà nàng vẫn không nghe thấy.

– Phá Nguyệt, Phá Nguyệt! – Chất giọng trong trẻo của Dung Trạm như ánh nắng ấm áp, xua tan sương mù đang che mờ mắt nàng.

Nàng ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Dung Trạm, thấy trong đôi mắt sáng trong của chàng ánh lên vẻ quan thiết:

– Có gì không ổn sao?

– À, không có. Vừa nãy hơi buồn ngủ. – Phá Nguyệt đáp, rồi chuyển chủ đề, – Hai nữ tử ban nãy là ai?

Dung Trạm ngồi xuống trước bàn, gương mặt thanh tú của chàng ánh lên vẻ bất lực và hậm hực.

Thì ra họ xuất thân từ võ lâm đệ nhất tà giáo – Thanh Tâm giáo. Nghe nói giáo phái này đặt tổng đàn trên Thanh Châu Phọc Dục Sơn, giáo chúng đông hàng ngàn người, đều là nữ tử, hơn nữa ai ai cũng có võ nghệ cao cường. Giáo chủ nghe đồn là một nữ tử, võ công cao thâm khó lường.

Tuy rằng tên giáo là “Thanh Tâm”, tổng đàn là “Phọc Dục Sơn”, nhưng hành vi trên giang hồ của họ lại hoàn toàn ngược lại. Từ Giáo chủ trở xuống, họ đều ca ngợi “nữ vi tôn, nam vi nô”, háo nam sắc, ra tay cướp đoạt. Không chỉ Giáo chủ đã nuôi hàng trăm mỹ nam trong thiên hạ mà giáo chúng cũng thường ra ngoài truy đuổi, bắt bớ nam sắc. Bình dân bách tính phải chịu khổ sở, rất nhiều hiệp khách tuấn tú, từ thiếu niên đến thành niên chỉ trong một đêm đều biến mất khỏi giang hồ. Có lời đồn là bị họ bắt đi, cống nộp cho Giáo chủ tìm lạc thú. Nhưng vì thế lực của họ quá lớn, hơn nữa giáo chúng lại càng ngày càng nhiều, người bình thường không dám đắc tội với họ. Thậm chí ngay cả Hình Đường cũng chỉ có thể bắt được vài đồ tử, đồ tôn của họ, không thể nào diệt trừ tận gốc. Họ hành tẩu trên giang hồ càng ngày càng ngang ngược, không chút úy kỵ.

Nghe tới đây, Phá Nguyệt kinh ngạc, trong lòng lại thấy buồn cười: Chả trách hán tử đó gọi bọn họ là Biểu Tử giáo. Không ngờ ở Đại Tư cũng có người theo chủ nghĩa nữ quyền như thế.

– Quan phủ không quản sao? – Phá Nguyệt hỏi.

Dung Trạm cau mày lắc đầu:

– Bọn họ đã theo ta nửa tháng rồi. Trước khi tới đón cô, ta từng bắt họ một lần giao cho châu phủ. Hôm nay họ lại đi theo, có lẽ là quan phủ cũng không dám đắc tội, nên lén thả họ ra.

– Thế thì làm thế nào?

Dung Trạm đáp:

– Chỉ hai, ba ngày nữa là về tới doanh trại, bọn họ không dám hỗn xược đâu, sẽ phải dừng tay thôi.

Phá Nguyệt gật đầu, thế thì không phải lo nữa. Nhưng còn hai ám vệ của Nhan phủ thì làm thế nào? Bọn họ đã phát hiện ra mình chưa? Vì sao chưa ra tay?

Ban nãy nàng đang kinh hãi nên không để tâm được vào chuyện gì. Giờ Dung Trạm trò chuyện với nàng, dần bình tĩnh trở lại, mạch suy nghĩ cũng trở nên rõ ràng hơn.

Trước tiên, Nhan Phác Tông sẽ không đích thân tới đây. Giờ y đã là Vệ úy đại nhân dưới chân Thánh thượng, chưởng quản Cấm quân phòng vệ của Đế Kinh, nếu tự ý rời khỏi vị trí thì tội trạng rất lớn;

Thứ hai,với tính cách của Nhan Phác Tông, nếu biết được hành tung của mình thì làm gì có chuyện án binh bất động? Hai người đó có thể là đã phát hiện ra mình, nhưng chưa chắc đã kịp truyền tin cho Nhan Phác Tông.

Nghĩ tới đây, nàng ngước nhìn đôi mắt trong trẻo của Dung Trạm, làm thế nào để thuyết phục chàng xử lý hai ám vệ này đây? Nhưng như thế liệu có làm liên lụy tới chàng không? Đắc tội Nhan Phác Tông thì tiền đồ và tính mạng của chàng đều gặp nguy hiểm.

Không, nàng không thể liên lụy tới chàng.

– Hôm nay ta ở trong phòng cô gác đêm. – Dung Trạm đột nhiên nói.

Nhan Phá Nguyệt ngẩn người, vốn nàng còn định nhân đêm nay một mình bỏ đi, không ngờ chàng lại bảo sẽ ở cùng phòng với nàng.

Thần sắc của Dung Trạm có vẻ bối rối, vội nói:

– Hai nữ tử đó biết rằng ta sẽ không làm họ bị thương, đêm nào cũng tới làm phiền. Ta sợ họ làm cô bị thương.

Nhan Phá Nguyệt gật đầu:

– Thế huynh định làm thế nào?

Dung Trạm điềm nhiên:

– Họ vẫn còn nhỏ tuổi, không có ác ý, chỉ sợ Giáo chủ của họ xúi giục đi vào con đường tà ác. Tại hạ sẽ trói họ lại, rồi phớt lờ họ đi.

Phá Nguyệt không ngờ rằng Dung Trạm lại khoan dung như vậy, nhưng liên tưởng tới việc chàng và mình bèo nước gặp nhau mà lại giúp mình tới mức này, nàng thấy cũng dễ hiểu. Nhưng nàng vẫn không nhịn được cười:

– Có phải huynh luôn từ bi với mọi nữ nhân không?

Dung Trạm nhận ra ý đùa giỡn trong câu nói của nàng, mỉm cười lắc đầu:

– Loại nữ tử này thì trước nay Dung Trạm luôn cung kính mà tránh xa.

Hai người nhìn nhau cười, trong lòng Phá Nguyệt dấy lên một cảm giác mừng vui khó tả.

Dung Trạm thấy nàng cười rất cởi mở, chần chừ giây lát rồi dịu giọng nói:

– Hai nam tử hắc y ở dưới chân cầu thang ban nãy có phải tới đây vì Phá Nguyệt không?

Nụ cười của Phá Nguyệt cứng lại. Nàng không ngờ Dung Trạm lại để ý tới điểm này.

Trầm ngâm giây lát, nàng gật đầu:

– Họ tới để bắt tôi về. Dung Trạm, tôi không muốn về. Nhưng tôi cũng không muốn làm liên lụy tới huynh. Thực ra tôi định đêm nay đi trước.

Dung Trạm nhìn ra ngoài cửa, thần sắc bình thản, lắc đầu:

– Ban nãy khi lên lầu, ta thấy có hai người đứng canh ở ngõ trước và sau khách điếm rồi, có lẽ là cùng một bọn với hai người kia. Cô không đi nổi đâu. Huống hồ cô và ta là bằng hữu, làm sao ta có thế bỏ mặc cô được?

– Thế phải làm thế nào? – Phá Nguyệt rất cảm động, nhưng lòng vẫn tràn đầy lo âu.

– Đến rồi thì tiếp. – Nụ cười của Dung Trạm mang một vẻ kiêu ngạo hiếm thấy. – Nơi này ít nhiều cũng là vùng đất trực thuộc Đông Lộ quân, cho dù ở Đế Kinh hắn quyền quý thế nào thì cũng không thể cướp người của Đông Lộ quân được.

Phá Nguyệt kinh ngạc. Quyền quý ở Đế Kinh? Chẳng nhẽ Dung Trạm đã đoán ra thân phận của mình? Không thể nào, chàng chỉ là một viên tướng nhỏ bé thôi mà, làm sao có thể biết được?

Nghĩ tới đây, nàng len lén ngắm nghía thần sắc của Dung Trạm. Thấy chàng vẫn tỏ ra điềm tĩnh, ánh mắt ấm áp, hình như không có gì là dị thường.

Nàng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên nàng không biết rằng, Dung Trạm đã coi nàng là đào phạm của Đế Kinh, tuy rằng tính tình chàng hiền hòa, nhưng chưa bao giờ sợ hãi người quyền quý. Ban nãy chàng thấy mấy nam tử hắc y đó cứ nhìn trộm nàng, huyết khí trong người bị kích dậy. Giao tình với nàng tuy không sâu, chỉ có điều chàng lại một lòng một dạ muốn bảo vệ nàng chu toàn.

Canh ba.

Phá Nguyệt nằm trên giường nhưng không ngủ được. Qua tấm màn buông thấp, nàng thấy Dung Trạm ngồi trên ghế, quay lưng về phía mình, hệt như một lão tăng nhập định, ngồi yên bất động.

Họ, hoặc có thể là chúng, khi nào sẽ tới?

Nhìn tấm lưng rộng lớn của chàng, Phá Nguyệt chỉ hận rằng sức mình trói gà không chặt, không thể giúp đỡ gì được chàng, ngược lại còn thành gánh nặng.

– Phá Nguyệt, không cần lo lắng. – Dung Trạm đột ngột lên tiếng.

Phá Nguyệt tò mò:

– Sao huynh biết là tôi chưa ngủ?

Giọng nói của chàng nghe như đang cười:

– Hơi thở của cô lúc nhanh lúc chậm, đương nhiên là trằn trọc khó ngủ.

Phá Nguyệt gật đầu, đang định trả lời thì đột nhiên nghe chàng nói nhỏ:

– Yên lặng!

Phá Nguyệt nín thở.

Mọi người trong khách điếm đều đã chìm sâu vào giấc ngủ, không khí yên lặng đến đáng sợ. Chỉ thấy ngoài khung cửa sổ tối tăm, hai bóng người như quỷ mị lướt qua.

“Kẹt” một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng. Hai thân hình yểu điệu rón rén bước vào.

Bàn tay Dung Trạm phất lên, thắp sáng ngọn đèn dầu trên bàn.

Cả phòng sáng rực.

Phá Nguyệt trợn tròn mắt, Dung Trạm nhắm chặt mắt như bị kim châm, yêu nữ cười cuồng ngạo và đắc ý.

– Hóa ra công tử đang chờ tỷ muội chúng tôi.

– Đêm dài vô tận, công tử ở cùng con xú bát quái này làm gì?

Hai người một trái một phải đi về phía Dung Trạm.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top