Dung Trạm thấy hai người không ai chịu nhường ai. Trời đã sáng, người trong ngõ cũng nhiều lên. Dung Trạm bèn nói:
– Đưa hắn về phòng hỏi chuyện đã.
Nhan Phá Nguyệt tuy rằng nhận được đại ân của Dung Trạm, nhưng thực ra nàng hiểu rất ít về chàng. Thấy chàng gọi Trần Tùy Nhạn là tướng quân, chỉ sợ vì chàng quá tôn trọng quân pháp, không dám mạo phạm Trần Tùy Nhạn, bèn nhân lúc trên đường về nhà, kể cho chàng nghe một lượt chuyện Trần Tùy Nhạn bán nàng cho Ngũ Hổ, hôm nay lại còn dự định “sắp xếp thêm cho nàng vài bằng hữu võ lâm” nữa.
Còn về vì sao nàng rơi vào tay Trần Tùy Nhạn?
– Hắn thấy tôi yếu ớt, dễ bắt nạt nên bắt cóc tôi. – Nàng không nói rõ thân phận thực sự của mình. – Hơn nữa huynh có thể sờ thử xem, hắn là thái giám, sao tôi có thể là vợ của hắn được?
Dung Trạm vốn đang ngồi trước chiếc bàn nhỏ, nghe kể một loạt tội ác của Trần Tùy Nhạn thì cau mày; khi nàng nói tới tiếng “sờ thử” thì bị sặc trà, ho liền mấy tiếng.
Nhan Phá Nguyệt nhìn thần sắc của Dung Trạm, tưởng rằng chàng đã tin mình, ai ngờ nàng vừa nói xong, chàng đã khom lưng hành lễ với nàng.
– Phá Nguyệt cô nương, tuy rằng ta với cô là bằng hữu, nhưng cho dù thế nào ta cũng không thể vì lời nói của mình cô mà giết một vị tướng quân.
Nhan Phá Nguyệt cảm thấy vô cùng bất ngờ, nhưng cũng không thể phản bác. Nghĩ lại, nếu đổi lại là Dung Trạm, có lẽ nàng cũng sẽ không dễ dàng giết người như thế?
– Thế huynh định xử lý hắn thế nào? Nếu huynh tha cho hắn thì người gặp xui xẻo sẽ là tôi. – Nàng hơi thỏa hiệp, vì không cần phải giết người mà dường như trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dung Trạm nhìn sâu vào mắt nàng, trầm ngâm giây lát, lên tiếng:
– Ta quyết định đưa hắn về doanh trại, sau khi điều tra rõ ràng sẽ giao cho tướng quân xử lý.
Nhan Phá Nguyệt thở dài:
– Được rồi. – Rồi lại nghĩ lại. – Tôi đi cùng huynh.
Dung Trạm ngẩn người:
– Như thế… chỉ sợ không ổn.
Nhan Phá Nguyệt kiên định nói:
– Hắn không chết thì tôi ăn ngủ không yên. Huynh yên tâm, chỉ cần nghe tin hắn bị xử tội chết là tôi sẽ đi ngay. Tôi có thể tự nuôi sống bản thân, không mang lại phiền phức gì cho huynh đâu. Huynh để tôi lại nơi này, đồng đảng, những bằng hữu võ lâm kia của hắn sẽ tới tìm thì tôi cũng chẳng còn đường sống nữa.
Dung Trạm nghe nàng nói thật đáng thương, cũng cảm thấy để một mình nàng ở lại đây đúng là không ổn. Suy nghĩ giây lát, cuối cùng gật đầu:
– Được rồi. – Nghĩ ngợi rồi lại tiếp, – Trong doanh trại cũng thiếu một đầu bếp tay nghề giỏi, chỉ có điều vô cùng vất vả, cô có thể thử một lần.
Nhan Phá Nguyệt nghe thế thì như có hoa nở trong lòng. Thực ra nàng đâu có sợ đồng đảng của Trần Tùy Nhạn, nàng chỉ phát hiện ra lúc trước mình quá sơ ý, Trần Tùy Nhạn còn tìm được tới đây thì Nhan Phác Tông đương nhiên cũng có thể. Nàng mà ở lại đây thì chỉ có một con đường chết. Tuy rằng không biết vì sao tới giờ ám vệ của Nhan phủ vẫn chưa xuất hiện, nhưng nàng tuyệt đối không dám chủ quan lần nữa.
– Đa tạ! Đa tạ! – Nhan Phá Nguyệt đứng lên hành lễ với Dung Trạm, Dung Trạm mỉm cười, liếc thấy gương mặt như mặt mèo của nàng thì vội vàng quay mặt đi.
– Phá Nguyệt, mặt cô bẩn quá, cô đi trang điểm lại đi. – Chàng nói. Nhan Phá Nguyệt đã cố ý che giấu dung nhan thật, quân tử không ép người, ý của chàng là bảo nàng đi cải trang lại.
Nhưng chàng nói quá kín đáo, Nhan Phá Nguyệt không nhận ra, còn bảo mặt mình đúng là bị dính bùn đất, nàng cũng không để mấy để ý, lại nhìn Trần Tùy Nhạn đang nằm thẳng cẳng đưới đất, huyệt đạo bị phong tỏa toàn thân, không nhịn được, nói:
– Dung Trạm, tôi đá hắn vài cái được chứ?
Thực ra Dung Trạm tin lời nàng nói bảy tới tám phần, lúc này thấy nàng nhìn mình bằng vẻ đáng thương thì bất giác gật đầu.
– … Được rồi. Nhưng không được đá vào chỗ vết thương. – Chàng đặt bát trà xuống bàn, đứng lên đi ra ngoài cửa.
Bên ngoài, ánh nắng đã sáng tỏ, tiếng chim líu lo ca hát.
Dung Trạm chắp tay đứng dưới mái nhà, nghe thấy tiếng trầm đục rất khẽ ở trong phòng, thầm thấy buồn cười.
Mặc cho Nhan Phá Nguyệt “bắt nạt” một nam nhân, thứ nhất là vì nam nhân đó thực sự đáng ghét, nên bị trừng phạt; thứ hai chàng biết, với sức lực của Nhan Phá Nguyệt, chỉ e đánh được nam nhân đó mấy cái là chân tay mình cũng đau theo.
Một lát sau, trong phòng không còn tiếng động. Dung Trạm biết có lẽ xong rồi, bèn quay người đi vào.
Quả nhiên, chỉ thấy nam nhân đó nằm trên đất, tuy rằng ánh mắt phẫn nộ, nhưng khí sắc không chút thay đổi. Ngược lại, Nhan Phá Nguyệt thì thở hổn hển ngồi trên giường, gương mặt hiện lên nụ cười đắc ý, nhưng ánh mắt thấp thoáng vẻ bất an.
Dung Trạm đoán, tuy rằng nàng nói thì độc, nhưng có lẽ chưa từng ra tay mạnh với ai, thế nên đánh người xong, chính nàng lại cảm thấy bối rối. Chàng cũng không nói gì, ngồi xổm xuống điểm vào huyệt ngủ của Trần Tùy Nhạn, sau đó bình thản nói:
– Cô thu dọn đi, hôm nay chúng ta sẽ xuất phát luôn.
Nhan Phá Nguyệt gật đầu, tiện tay cầm chiếc gương đồng trên bàn lên.
Thấy nàng soi gương, Dung Trạm cảm thấy mình nên tránh đi, bởi vậy quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Gương đồng rất mờ, ban đầu Nhan Phá Nguyệt không để ý mấy, cầm lên định sửa lại mái tóc rối tung của mình. Bỗng liếc thấy mấy vệt loanh lổ trên mặt, sững người lại rồi mới kịp phản ứng.
– Á… – Nàng hét nhỏ một tiếng. Nghĩ bụng làm thế nào bây giờ? Nàng không sợ để Dung Trạm nhìn thấy tướng mạo thật của mình, chỉ sợ chàng cảm thấy nàng không chân thành.
Nhưng Dung Trạm nghe thấy tiếng hét nho nhỏ của nàng thì đỏ mặt tía tai, nghĩ bụng mình vô tình nhìn thấy tướng mạo mà nàng muốn che giấu thực sự là không ổn.
– Tôi không có ý giấu giếm!
– Ta đi cho ngựa ăn.
Hai người đồng thời lên tiếng, Nhan Phá Nguyệt còn chưa phản ứng lại, Dung Trạm đã bước nhanh ra ngoài, đóng cửa lại.
Nhan Phá Nguyệt cầm cây lược trong tay, trầm tư giây lát, rồi đổ ít nước sạch vào chậu, rửa mặt sạch sẽ.
Nàng mở cửa ra, thấy Dung Trạm đứng quay lưng về phái mình, bộ y bào rộng rãi như mây khói lướt qua, ngón tay thuôn dài đang vuốt nhẹ lên bờm ngựa. Gương mặt nhìn nghiêng của Dung Trạm trông dịu dàng và ôn tồn, hình như với một con ngựa cũng có thể dành cho nó tình cảm vô cùng sâu sắc.
Thực ra… chàng đối với mình, cũng như đối với con ngựa kia phải không?
Ý niệm kỳ quái này nảy ra trong đầu Phá Nguyệt, khiến lòng nàng chùng xuống.
– Dung Trạm. – Nàng gọi nhỏ, giọng ngập ngừng.
Dung Trạm từ từ quay người lại, nụ cười trên gương mặt đóng băng ngay khoảnh khắc nhìn thấy nàng.
Chàng tưởng nàng sẽ tiếp tục che giấu, mình sẽ lại nhìn thấy một cô nương đen đúa, gầy gò như thường ngày. Nhưng không ngờ vừa quay đầu lại, nàng đã xuất hiện với vẻ xinh đẹp tuyệt trần.
Dung Trạm thoáng cau mày.
Chàng không ngờ rằng mình lại nhìn thấy một Phá Nguyệt như thế.
Chàng đã từng gặp những tiểu thư con nhà quyền quý, từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa, ngang ngạnh, nhợt nhạt, yếu ớt, xinh đẹp, trống rỗng. Họ như những con rối không có hồn phách, chỉ biết giao tiếp như cỗ máy, ngoại hình xinh đẹp, nhưng nội tâm thì nát bấy như tương.
Nhưng Phá Nguyệt lại mang một dung mạo hoàn toàn khác, hơn nữa còn đạt tới độ khiến người ta chấn động.
Gương mặt nhỏ nhắn, chỉ to bằng một bàn tay; làn da trắng trẻo như thể không có huyết sắc, che giấu khí chất thanh tú; ngũ quan hoàn chỉnh đến tuyệt luân, nhưng vì quá tinh tế nên trông không như thật. Đặc biệt là đôi mắt to đen lay láy như được khảm trên gương mặt, khiến gương mặt càng thêm sinh động, đáng yêu.
Chàng ngỡ ngàng nhớ ra bàn tay Phá Nguyệt chàng nhìn thấy trong ngõ, cũng trắng trẻo không một tì vết. Chàng không hề nghi ngờ gì, dưới lớp vải thô ráp kia, toàn thân nàng cũng trắng mịn, tinh tế như một bức tượng.
Nghĩ tới đây, mặt Dung Trạm nóng bừng. Chàng vội vàng xua đi suy nghĩ này, thầm trách mình sao có thể nghĩ tới những điều ấy.
Chàng định thần lại, ánh mắt trở nên ôn hòa và thương tiếc.
Nhà bình dân không thể có một người con gái như thế này, hóa ra nàng là đào nô của nhà quyền quý ở Đế Kinh, chả trách bị người ta truy cùng đuổi tận.
– Cô chờ chút. – Chàng rút thanh bảo kiếm ở bụng ngựa ra.
Phá Nguyệt cả mừng, vén váy để lộ kim hoàn dưới chân.
Dung Trạm vận khí Đan điền, phát lực.
“Keng…”, một tiếng vang khe khẽ, thanh bảo kiếm trong tay Dung Trạm bị gãy làm đôi, chàng ngẩn ngơ, xuất thần.
Phá Nguyệt hơi thất vọng, nhưng lập tức an ủi chàng:
– Không sao, dù sao cũng không nặng lắm, không cản trở gì đâu.
Dung Trạm xúc động nhìn nàng, ngữ khí kiên định:
– Trong quân doanh còn nhiều loại binh khí sắc bén lắm, chắc chắn ta sẽ giúp cô chặt đứt kim hoàn.
Phá Nguyệt gật đầu.
– Tới nơi đóng quân của Đông Lộ quân, chúng ta sẽ bảo vệ cô, cô cứ an tâm mở tiệm mì. – Chàng dịu giọng nói.
– Chúng ta?
– Ta và đồng liêu của ta. Tay nải của cô đâu?
Vì màn truy kích của Trần Tùy Nhạn lúc sáng mà căn nhà lúc này trông vô cùng thảm hại. Phá Nguyệt ngẩng đầu cười ngọt ngào:
– Huynh chờ chút, tôi thu dọn qua đã.
Dung Trạm nhìn người con gái nhỏ bé, xinh đẹp như búp bê đang uyển chuyển đi tới trước tủ bát. Một đôi tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cầm của cánh tủ, kéo ra ngoài, cửa tủ bất động, bị kẹt chặt quá. Thấy nàng nghiến răng, mắm môi, thu hết sức lực, kéo mạnh, cánh cửa đột ngột bật mở.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận