Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Giang Sơn Bất Hối (Dịch)
  4. Chương 12: 12

Giang Sơn Bất Hối (Dịch)

  • 155 lượt xem
  • 2361 chữ
  • 2024-01-18 10:14:02

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Theo lời Dung Trạm, chàng làm việc tại Ích Châu, nghe tới ác danh của Ngũ Hổ thì vô cùng tức giận. Sau đó lại nhận được một nguồn tin rất đáng tin cậy, rằng Ngũ Hổ có hiềm nghi tư thông với nước địch ở Đông Nam. Thế là chàng bèn mời vị lão tiền bối đó, quyết định diệt trừ “ngũ hại” cho quốc gia và võ lâm.

Hôm ấy vị lão tiền bối kia ở trong phòng chế phục lưỡng hổ có võ công cao nhất, còn chàng đưa theo một đám binh sĩ ở trong ngõ nhỏ mai phục, giam tam hổ còn lại.

Còn về việc cứu Nhan Phá Nguyệt hoàn toàn là do ngẫu nhiên.

Nhan Phá Nguyệt chỉ nói mình xuất thân trong gia đình bình thường ở Đế Kinh, bị kẻ gian hãm hại, người nhà chết hết, rồi lại đuợc dâng cho Ngũ Hổ. Còn về Trần Tùy Nhạn, Dung Trạm chỉ thấy có một người như thế rời khỏi khách điếm, chàng cười nói:

– Chúng ta đâu dám tùy tiện giết người, chỉ sợ người đó lừa gạt Ngũ Hổ thôi.

– Người đó? – Nhan Phá Nguyệt nghĩ bụng, chỉ sợ trừ khử Ngũ Hổ cũng là chủ ý của “y”.

Dung Trạm chỉ cười nói:

– Cô nương đã mấy lần hỏi thân phận của ta, có lẽ cũng đoán được rồi. Ân sư thụ nghiệp của người đó có một số mâu thuẫn với Ích Châu Ngũ Hổ, thế nên không tiện nói thực thân phận. Trước khi đi người đó đã dặn dò, mong cô nương cứ coi ông ta là Tạ Chi Phương. Nếu có ai đó nhắc tới thì cũng hãy nói như vậy.

Nhan Phá Nguyệt bèn gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Màn đêm tối sẫm, Nhan Phá Nguyệt ngồi trên con hắc mã thần tuấn của Dung Trạm, còn chàng đi bộ bên cạnh ngựa. Vó ngựa cất bước, chàng như con chim én ở phía sau, không hề bị tụt lại.

Đi thẳng về phía Đông Nam suốt hai canh giờ, hai người dừng lại dưới một gốc cây nghỉ ngơi, Nhan Phá Nguyệt thấy chàng ngồi xuống gốc cây, tuy rằng vẻ mặt vẫn tỏ vẻ nhàn nhã, không hề mệt mỏi, nhưng trán đã lấm tấm mồ hôi.

Nhan Phá Nguyệt không nhịn đuợc, nói:

– Hay là hai người chúng ta cùng cưỡi? Huynh cứ dùng vải buộc tay là được, huynh không thể cứ chạy như thế này cả tối.

Chàng mỉm cười:

– Đa tạ mỹ ý của cô nương. Dung Trạm là quân nhân, võ nghệ tuy bình thường nhưng đi cả đêm cũng là chuyện thường, cô nương không phải bận tâm.

Nhan Phá Nguyệt thấy chàng nho nhã như một thư sinh, tính tình thành thực, thật khó tưởng tượng chàng lại thường xuyên chạy cả đêm như một tiểu binh. Nàng biết chàng sợ nàng áy náy nên mới nói thế, cho dù chàng phải đi cả đêm thì cũng có ngựa đó, đâu phải dùng tới hai chân?

Chàng sống rất vui vẻ. Nàng ngưỡng mộ nghĩ. Chẳng qua chỉ là một vị tướng thất phẩm, nhưng rõ ràng chàng rất vui vẻ. Không những hành quân đánh trận, tận lực vì đất nưóc mà dọc đường thấy chuyện bất bình còn rút đao tương trợ.

Còn nàng thì sao? Tuy rằng cơm ngon áo đẹp, nhưng chỉ là một món đồ độc hưởng, một nhân đan, cả đời này bị khóa trong lầu son gác tía.

Nàng muốn sống như chàng, muốn có một cuộc sống như thế. Lẽ ra nàng phải được sống một cuộc sống như thế?

– Dung Trạm, quân đội của huynh có chiêu mộ nữ binh không? – Nàng nổi hứng hỏi.

Dung Trạm mỉm cười gật đầu:

– Tự cổ tới nay, Đại Tư chúng ta không thiếu các nữ anh hùng, đương nhiên là có tuyển. Ở trong quân Đông Lộ mà ta thuộc biên chế cũng có hai vị nữ tướng quân. Mục cô nương muốn tòng quân sao?

– Đúng thế.

– Không biết cô nương sở trường dùng loại binh khí nào?

– … Tôi không biết võ công.

– Vậy cô nương có biết bày binh bố trận không?

– … Không biết. Nhưng tôi từng đọc một số binh thư. – Khi còn ở biệt viện, vì thân phận của Nhan Phác Tông, nàng nghĩ mình là con gái nhà binh, từng có ước mơ tòng quân, thế nên đọc rất nhiều binh thư.

Nhưng Dung Trạm lại tỏ ra khó xử, lắc đầu nói:

– Nữ tử trong quân đội vốn đã ít. Nếu cô nương không có võ nghệ phòng thân, chỉ e…

– Không có võ nghệ thì không được vào quân đội sao?

Dung Trạm ho khan hai tiếng, sắc mặt thoáng ửng hồng, đáp:

– Cũng có, nhưng ngoài những phụ nhân làm việc nặng thì đều là quân nô mà các vị tướng quân nuôi. – Nói tới đây, chàng ngậm miệng không nói tiếp.

Nhan Phá Nguyệt “ồ” một tiếng. Ở thời đại này, nam nhân năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường. Mua các nữ nô đê hèn về phục vụ cũng là chuyện thường. Ở biệt viện, ngay cả lão Quản cũng từng có một nữ nô trẻ trung, xinh đẹp, chỉ có điều mới hai năm đã ốm mà chết.

Nàng nhìn thần sắc chàng thì biết, những quân nô này đều phải ở chỗ khắc nghiệt. Nghĩ lại, không biết Dung Trạm có nuôi quân nô không nhỉ.

Có lẽ là vì ánh mắt nàng nhìn Dung Trạm có chút gì hơi tà ác, chàng cười:

– Cô nương đừng đoán nữa, Dung Trạm không nuôi quân nô.

– Vì sao? – Nàng rất tò mò, suy nghĩ của chàng khác biệt với mọi người.

Nàng thấy ánh mắt Dung Trạm thoáng vẻ thẹn thùng, nhưng vẫn trong sáng và chân thành.

– Việc này cũng thường bị các đồng liêu cười nhạo… – Giọng nói của chàng trong đêm nghe như tiếng nước chảy róc rách. – Dung Trạm chỉ nghĩ, ngày nào đó nếu lấy vợ, ta không muốn để nàng đau lòng thôi.

Ánh hoàng hôn rải lên con ngõ nhỏ u tịnh, Nhan Phá Nguyệt trong bộ áo vải thô lậu đứng trước cánh cổng nhỏ bé, nhìn Dung Trạm.

Chàng dắt ngựa, dung nhan anh tuấn, thần sắc ôn hòa:

– Mục cô nương, khoảng Mười lăm tháng sau, ta làm xong việc ở Đế Kinh, sẽ tìm bảo kiếm mang về để cởi bỏ kim hoàn dưới chân cô.

Nhan Phá Nguyệt cảm kích nói:

– Huynh đã giúp tôi quá nhiều rồi. Đại ân không biết cảm ơn thế nào, sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ báo đáp cho huynh.

Hai người đi trên đường cả chục ngày trời, đến được trấn sầm uất ở phía Đông thành Tùng Dương. Nơi đây cách Đế Kinh hay Ích Châu đều rất xa, Dung Trạm bỏ tiền ra mua căn nhà nhỏ này, còn để lại cho Nhan Phá Nguyệt mười lượng bạc rồi cáo từ.

Theo lý mà nói, võ công của hai người chênh lệch, Dung Trạm chẳng có việc gì cần Nhan Phá Nguyệt giúp đỡ. Nhưng chàng nghe nàng nói rất chân thành, trong lòng vô cùng cảm động, dịu giọng đáp:

– Chỉ là chuyện nhỏ thôi, cô nương đừng bận lòng. Cô nương một mình ở ngoài, vạn sự phải cẩn trọng.

Nhan Phá Nguyệt gật đầu, Dung Trạm lên ngựa, ánh mắt ấm áp như mặt trời mùa xuân, nhìn sâu vào mắt nàng:

– Cáo từ!

– Chờ chút – Nhan Phá Nguyệt ngẩng đầu, – Phá Nguyệt, tên tôi là Phá Nguyệt. Ngày trước không dám nói tên thật chỉ vì suốt thời gian qua tôi đều gặp người xấu, thế nên rất sợ.

Dung Trạm không chút xao động, trầm mặc giây lát, không những không nổi giận mà trong mắt còn dấy lên vẻ thương tiếc:

– Phá Nguyệt cô nương, tuy rằng cô trải qua nhiều khó khăn, nhưng nên biết trên đời này tà không thể thắng chính.

Nhan Phá Nguyệt nhìn chàng:

– Tôi tin.

Dung Trạm mỉm cười, thúc ngựa bỏ đi, để lại một lớp bụi mờ rồi khuất dạng.

Dung Trạm sắp xếp thỏa đáng cho Nhan Phá Nguyệt xong mới an tâm phần nào. Chàng vung roi giục ngựa, đi về Tây Bắc suốt một ngày trời, ban đêm nghỉ lại trong một nông trang. Nhìn thấy người nông phụ đen đúa chất phác bê cơm nước lên, bất giác chàng lại nhớ tới gương mặt đen nhẻm của Nhan Phá Nguyệt, thầm nghĩ nàng đen thì đen, nhưng ngũ quan lại đẹp hơn các phụ nhân bình thường rất nhiều, nếu được ăn mặc cẩn thận có lẽ sẽ vô cùng thanh tú.

Nghĩ tới đây, chàng bật cười trong lòng, làm gì có ai thầm đánh giá tướng mạo cô nương nhà người ta như vậy?

Thế là chàng ổn định tinh thần, vừa ăn được vài đũa, bỗng nhớ ra một việc, lập tức cảm thấy có sơ hở rất lớn. Chàng vẫn là người hành sự thận trọng, ra tay giúp người, tiễn Phật cũng phải tiễn về Tây phương. Nay nghĩ tới chuyện này, chàng lại đứng ngồi không yên.

Trong đêm tối, Dung Trạm dắt ngựa, từ biệt nông gia, cả đêm quay về.

Khi đi qua vùng núi hoang vu, vắng vẻ, trong lòng chàng thầm tự trách:

– Dung Trạm ơi Dung Trạm, đúng là ngươi đã cứu được nàng, nhưng nàng là một nữ tử yếu đuối, dù có mười lượng mà ngươi để lại thì nàng duy trì được tới khi nào? Mục cô nương… không, Phá Nguyệt cô nương lại nói mình không biết nữ công, trông nàng yếu ớt, sau này làm thế nào để mưu sinh? Ngươi đọc sách thánh hiền, biết rõ giúp người thì phải giúp cho trót, uổng công ngươi nghĩ mình đã làm được một việc thiện.

Nghĩ thế, chàng tăng tốc, cả đêm không nghỉ, đi về Tùng Dương.

Trời vừa sáng, Dung Trạm đã vào tới thành Tùng Dương. Một ngày một đêm không ngủ, chàng ngồi phịch xuống một quán mì ngay đầu ngõ, gọi một bát mì Dương Xuân, tạm thời nghỉ ngơi.

Vừa ăn đuợc mấy miếng thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên:

– Lão Từ, nghe nói lão định hồi hương, muốn nhượng lại quán mì này. Không biết là bao nhiêu tiền.

Dung Trạm nghe rất rõ ràng, đó là giọng của Phá Nguyệt. Chàng rất hiếu kỳ, mình mới đi có một ngày mà sao nghe ngữ khí của nàng chừng như quen biết ông chủ bán mì từ lâu?

Chàng ngồi trong góc; lại bị tấm phướn che khuất. Dung Trạm hơi ngẩng đầu lên, thấy Phá Nguyệt đang tươi cười đứng trước cửa quán, không nhìn thấy mình.

Chàng thoáng sửng sốt.

Phá Nguyệt hôm nay vẫn đen nhẻm, gầy gò như cây sào, nhưng hình như đã khác rất nhiều so với hôm qua chàng gặp.

Phá Nguyệt kia tuy rằng cư xử lịch sự, nhưng trầm tính và thận trọng; còn Phá Nguyệt này, đầu mày cuối mắt ánh lên một nụ cười nghịch ngợm và đắc ý. Trên gương mặt đen nhẻm, đôi mắt đen láy như hạt trân châu ánh lẻn vẻ hoạt bát.

Cùng là một nữ tử mà sao chỉ cách biệt vài ngày, thần thái đã thay đổi hẳn như thế?

Cố nén vẻ nghi hoặc trong lòng, Dung Trạm lại nghe thấy ông chủ tiệm chừng bốn mươi nói:

– Cô nương? Chúng ta quen biết nhau không?

Phá Nguyệt mỉm cười, để lộ hàm răng trắng đều như bắp:

– Lão Từ, tôi họ Mục, thím Vương là hàng xóm của tôi, thím ấy giới thiệu tôi tới đây. Nghe nói lão là người nhân hậu đáng tin, trung hiếu tín nghĩa, mua bán với lão chắc chắn không thiệt.

Những lời này thực khéo léo, đúng mực, khiến Lão Từ nghe mà mát lòng mát dạ, gật đầu nói:

– Thì ra là hàng xóm mới tới à. Mẹ lão bị bệnh, giờ lão phải về quê hầu hạ, chăm sóc người trước lúc lâm chung, thế nên mới nhượng lại quán mì này. Mục cô nương, cô có hứng thú sao? Năm lượng bạc là được.

Dung Trạm cười lặng lẽ – hóa ra Phá Nguyệt cô nương hoàn toàn không quen chủ quán, vậy mà làm như thể thân thiết lắm.

Phá Nguyệt lại nói:

– Năm lượng năm tiền đi.

Dung Trạm ngơ ngác: Người ta mặc cả thì mặc cả xuống, làm gì có ai mặc cả lên?

Lão Từ cũng ngạc nhiên:

– Mục cô nương, có phải lão nghe nhầm không? Năm lượng năm tiền?

Giọng nói mềm mại và ngọt ngào như đường của Phá Nguyệt lại vang lên:

– Lão không nghe nhầm đâu. Lão Từ, tôi hỏi thăm rồi, cái giá năm lượng bạc rất là vừa phải, thêm năm tiền nữa vì tôi có việc muốn nhờ.

– Ồ?

– Dạy tôi làm sợi mì, gói bánh canh, hấp bánh bao…

Lão Từ ngẩn người, cười ha hả:

– Được! Tay nghề của lão coi như cũng có truyền nhân.

Dung Trạm thầm khen trong lòng, chàng còn đang định giúp nàng tìm “cá”, không ngờ Phá Nguyệt đã tự đi tìm trước rồi. Làm chàng uổng công đi một chuyến. Có điều nghĩ rằng sau này cuộc sống của nàng đã đuợc đảm bảo, chàng hoàn toàn yên tâm.

Chàng ngồi yên một lát, nhìn Phá Nguyệt dùng túi vải xách một lồng bánh bao mà ông chủ tặng thong thả đi vào trong ngõ, bước chân toát lên vẻ nhẹ nhàng, hạnh phúc.

Ánh nắng ấm áp rọi lên cánh tay thon thả, nõn nà của nàng, toát lên vẻ mịn màng, thanh tú rúng động lòng người, khiến người ta không rời mắt đi được. Dung Trạm nhìn nàng chăm chú một lát mới cảm thấy thất lễ, mặt mũi nóng bừng. Khi ngẩng đầu lên, bóng nàng đã biến mất ở cuối ngõ.

Trong lòng Dung Trạm xuất hiện một cảm giác kỳ lạ.

Chàng cảm thấy hình như trên người nữ tử này có thêm sinh khí. Thứ sinh khí đó vô cùng mới mẻ, đã bị áp chế rất lâu, có thể trong mấy ngày chàng rời đi, nó mới lặng lẽ giải phóng ra.

Sự mới mẻ này cũng lây nhiễm sang chàng, hiển nhiên là nàng đã bắt đầu cuộc sống mới, không cần sự chăm sóc của chàng, điều này khiến chàng thêm an tâm. Chàng hài lòng, leo lên ngựa, lại giục ngựa ngày đêm tới Đế Kinh.

Một tháng sau.

Nhan Phá Nguyệt ngồi trên chiếc giường nhỏ, một tay chống cằm, một tay đếm tiền.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top