Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Giang Sơn Bất Hối (Dịch)
  4. Chương 11: 11

Giang Sơn Bất Hối (Dịch)

  • 155 lượt xem
  • 2355 chữ
  • 2024-01-18 10:13:51

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

– Lão, lão định làm gì? – Lưỡng hổ sợ mất mật.

– An tâm! – Tạ Chi Phương cười rất thâm hiểm, – Lão phu ra tay nhanh lắm, “xoẹt” một cái, cả da cả thịt, đảm bảo là rất gọn gàng!

Lưỡng hổ sợ đến hồn phi phách tán, luôn miệng van xin tha mạng. Lão vẫn thản nhiên, móc con dao nhỏ trong ngực ra, lại còn dùng vạt áo bẩn thỉu của mình lau một luợt, nó vẫn đen nhẻm như thế. Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lão quay sang nói với Nhan Phá Nguyệt đang nằm trên đất:

– Cục than nhỏ, phi lễ chớ nhìn! Nhắm mắt vào.

Một loạt các biến cố xảy ra liên tiếp khiến Nhan Phá Nguyệt bàng hoàng. Thấy Tạ Chi Phương hỷ nộ bất thường, định thiến lưỡng hổ, nàng vừa kinh ngạc vừa buồn cười, trong lòng đã không còn sợ nữa.

Nàng nghe lão nói thế thì nhắm mắt lại, nhưng vẫn he hé, định xem có phải lão ra tay thực không?

Không ngờ Tạ Chi Phương lại đi tới trước mặt nàng, thở dài nói:

– Cục than nhỏ không nghe lời, mấy việc bẩn thỉu này có gì mà xem.

Lời nói vừa dứt, Nhan Phá Nguyệt đã thấy trước mắt mình tối đen, bị lão dùng áo choàng che kín mặt.

Nhan Phá Nguyệt mở to đôi mắt trong bóng tối, mấy tiếng kêu lồng lên như tiếng lợn bị chọc tiết của lưỡng hổ vang lên, khiến nàng nghe mà cũng phải sầu não.

Lưỡng hổ chẳng còn phát ra âm thanh gì nữa, không biết là đau quá ngất đi hay bị lão đánh ngất.

Nàng nghe thấy tiếng Tạ Chi Phương lẩm bẩm:

– Một không làm, hai không nghỉ. Nhân tiện phế luôn võ công của hai con lợn đó, để sau này chúng không thể tìm lão phu báo thù, làm trở ngại việc hái hoa bẻ liễu của lão phu.

Rồi lại nghe thấy âm thanh lạo xạo, Nhan Phá Nguyệt nghe nói lão rất độc ác, vừa vui mừng lại thấy hơi sợ hãi.

Cuối cùng trong phòng chỉ có tiếng bước chân lại gần.

Cơ thể Nhan Phá Nguyệt thấy nhẹ bẫng, bị người ta bế từ dưới đất lên.

Tấm áo choàng được vén ra, bốn mắt nhìn nhau.

Ý cười giễu cợt trong mắt lão đã biến mất, trên gương mặt với chòm râu nhếch nhác bẩn thỉu chỉ có đôi mắt là sáng ngời.

Nhan Phá Nguyệt nhìn lão, trong mắt ánh lên sự cảm kích và khẩn cầu.

Lão đưa tay lên giải huyệt câm cho nàng, nhưng hình như rất không thích bị người ta nhìn chăm chú như thế, lập tức quay mặt đi. Lão hừ lạnh nói:

– Khẩu vị của Ngũ Hổ thật kỳ quái. Một cô gái quê vừa đen vừa xấu, có cho không lão phu cũng chẳng cần.

Dù đang chế nhạo nàng nhưng giọng lão lại mang theo ý cười. Lão ném nàng lên giường, cụp mắt nhìn nàng, hình như đang suy nghĩ xem nên xử trí thế nào.

Nhan Phá Nguyệt thấy vũng máu trên sàn nhà, lưỡng hổ đã không còn tông tích, vội nói:

– Đa tạ ơn cứu mạng của lão anh hùng.

– Cục than nhỏ nói vớ vẩn, lão phu cứu ngươi thế nào? – Lão thong thả nói.

Hôm nay Nhan Phá Nguyệt đã thấy lão giáo huấn lưỡng hổ, lại nghe nói lão giết Trần Tùy Nhạn, cảm thấy tâm trạng mình chưa bao giờ sảng khoái như thế, cười tươi nói:

– Không biết tôi có đoán nhầm không. Ban đầu lão dùng điệu hổ ly sơn, tôi đoán tam hổ còn lại đều bị trúng bẫy; sau đó lấy mồi ra nhử, từng buớc khiến lưỡng hổ lơ là cảnh giác… Lão anh hùng thông minh tuyệt đỉnh, trừ hại cho dân, đương nhiên… chỉ là tiện tay cứu tôi thôi.

Lão thoáng ngỡ ngàng, cười ha hả:

– Cục than nhỏ nói gì thế, lão phu nghe không hiểu. Nhớ đấy, ta đích thực là Tích Hoa Lang Quân Tạ Chi Phương. Đêm xuân ngắn ngủi, cục than nhỏ, nghỉ ngơi đi!

Nhan Phá Nguyệt vốn tràn đầy tự tin rằng mình đoán đúng, nhưng nghe lão nói thế thì sửng sốt, ngỡ ngàng nhìn lão.

Nàng không biết rằng đôi mắt đen láy sáng ngời của nàng trên gương mặt đen nhẻm đã khiến lão anh hùng cảm thấy vô cùng chướng mắt, cả người ngứa ngáy. Lão quay đầu đi, bàn tay lớn đồng thời vỗ lên vai Nhan Phá Nguyệt.

Nhan Phí Nguyệt thấy mắt mình tối đen, bất tỉnh nhân sự.

Nàng mở mắt ra, nhìn thấy một nóc nhà thô lậu bẩn thỉu. Đây là căn nhà gỗ xa lạ và lụp xụp, nàng nằm trên chiếc giường gỗ duy nhất.

Nàng ngồi dậy, phát hiện tứ chi mình tê buốt, nhưng vẫn cử động được. Trên người đã được thay một bộ y phục vải thô hơi cũ, chỉnh tề, không có dấu hiệu bị xâm phạm, cơ thể không cảm thấy có gì khó chịu.

Nàng thở phào. Ấn tượng cuối cùng trước khi hôn mê là Tạ Chi Phương cúi đầu ngắm nghía mình kỹ càng. Dung nhan của lão trông bẩn thỉu và nhếch nhác, nhưng đôi mắt thì như hắc bảo thạch trong sáng, rực rỡ.

– Tiểu nương tử tỉnh rồi à?

Một phụ nhân trung niên trong trang phục nông phu từ ngoài cửa bước vào, thấy Nhan Phá Nguyệt đã ngồi dậy thì mặt thoáng vui.

Nhan Phá Nguyệt thấy dung mạo của bà rất bình thường, đôn hậu thì mỉm cười nói:

– Đa tạ thím.

Phụ nhân đó cũng cười:

– Cô cảm ơn tôi làm gì? Tôi nhận bạc của phu quân cô, đương nhiên phải chăm sóc cho cô rồi.

Nhan Phá Nguyệt ngẩn ngơ, hỏi:

– Nơi này là nơi nào? Ai thay y phục cho tôi? Tôi… phu quân tôi đâu?

Phụ nhân đó ngồi xuống cạnh, nhìn nàng chăm chú, cười sảng khoái:

– Đây là thôn Phong Tuyền, cô gọi tôi là Châu tẩu tẩu là được rồi. Chiều tối qua phu quân đưa cô tới nhà tôi ngủ nhờ một đêm, khi đó cô còn hôn mê. Tẩu tẩu thay y phục cho cô. Vị phu quân đó của cô tính tình đúng là thật thà! Đừng sốt ruột, hôm nay cậu ấy sẽ tới thăm cô.

Nhan Phá Nguyệt nghe nói thế thì đưa tay sờ lên mặt, quả nhiên trơn mịn không một hạt bụi.

Châu tẩu tẩu đột nhiên hỏi:

– Tôi thấy hai chân tiểu nương tử có kim hoàn, đó là để làm gì?

– … – Nhan Phá Nguyệt không tiếp lời bà, cười nói, – Nơi này cách Tuần Dương bao xa?

– Phải mấy chục dặm đường! Đi mất một ngày.

Nghe nói cách thành phố xa như vậy, Nhan Phá Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Nàng nghĩ ngợi, rồi tiếp tục “moi” lời của bà:

– Tẩu tẩu cảm thấy phu quân tôi thật thà sao?

“Tạ Chi Phương” đó mà là người thật thà ư? Sao lão lại ném nàng ở nhà nông gia?

Châu tẩu tẩu lập tức phấn chấn, bắt đầu nói một tràng.

Nhan Phá Nguyệt nghe xong, tổng kết lại lời bà, đại ý như sau: Nghe nói đêm qua, có một vị thư sinh “đẹp hơn cả thần tiên” dùng một chiếc áo choàng bọc lấy nàng, đưa tới thôn Phong Tuyền. Người này tự xưng là phu quân của nàng, nhưng lại rất thủ lễ, không những dùng vải quấn tay để không chạm vào da nàng mà còn không rửa cả mặt cho nàng, ủy thác cho Châu tẩu tẩu, để lại mười lượng bạc rồi đi.

Nhan Phá Nguyệt cảm thấy, nếu người đó thực sự là Tạ Chi Phương ngày hôm qua thì đúng là lạ. Nhưng sự thực rành rành ra đó, nếu không phải là Tạ Chi Phương thì còn có thể là ai?

Nhan Phá Nguyệt trầm mặc giây lát, nói với Châu tẩu tẩu:

– Đại tẩu, xin cho tôi một ít nhọ nồi, than củi.

Lát sau, nàng hóa trang xong, Châu tẩu tẩu kinh ngạc:

– Cô làm gì thế?

Nhan Phá Nguyệt cười nói:

– Phu quân tôi nói như vậy đi ra ngoài sẽ an toàn hơn.

Châu tẩu tẩu vỡ lẽ ra.

Nhan Phá Nguyệt theo bà ra ngoài cửa, ngồi dưới gốc cây lớn chờ Tạ Chi Phương, trong lòng thầm nghĩ, không tin tưởng bất cứ ai. Người đó tưởng rằng nàng là một cục than, chưa từng nhìn thấy dung mạo thật của nàng, bởi vậy nàng sẽ đen tới cùng.

Có điều nàng thực sự muốn biết rốt cuộc người đó đang nghĩ gì.

Một thư sinh trẻ tuổi còn đẹp hơn cả thần tiên?

Nhan Phá Nguyệt nhớ tới đôi mắt đen láy sâu thẳm ấy, tim nàng đột nhiên đập nhanh hơn.

Chờ tới tận khi mặt trời đã lặn, Châu tẩu tẩu mất kiên nhẫn vào nhà nấu bữa tối. Nhan Phá Nguyệt mới thấy một người một ngựa ở cổng thôn đang giẫm lên con đường trải đầy cỏ khô, thong thả đi tới.

Ráng chiều như một tấm lụa rực rỡ trải khắp, khiến tiểu trấn chìm trong sương khói được phủ một lớp kim quang lấp lánh. Người đó cuỡi trên một con ngựa đen, thong thả đi tới trước mặt Nhan Phá Nguyệt.

Nhan Phá Nguyệt đứng lên.

Người đó xuống ngựa.

– Cô nương, tại hạ thất lễ. – Giọng nói trong trẻo và trầm ổn.

Nhan Phá Nguyệt trợn to mắt nhìn hắn.

Hắn rất đẹp, nhưng tuyệt đối không phải là Tạ Chi Phương,

Nam tử hôm qua tuy rằng không nhìn rõ diện mạo, giọng nói có thể cố ý hạ thấp xuống. Nhưng đôi mắt đen láy, sâu thẳm và sắc bén như hai đốm lửa đã in sâu trong đầu Nhan Phá Nguyệt.

Nam nhân trước mặt thì hoàn toàn không giống.

Hắn mặc một bộ trường bào màu xanh rất bình thường, mái tóc đen mượt được búi gọn ra sau đầu, thoạt nhìn dáng nguời tao nhã, ung dung, không vướng chút bụi trần. Trên gương mặt trắng như bạch ngọc là một đôi mắt phượng rất đẹp, tựa như nước hồ thu sâu thẳm, tĩnh lặng mà động lòng người.

Châu tẩu tẩu nói đúng, người này tựa thần tiên từ trong tranh bước ra, ôn nhuận như ngọc.

Cho dù hắn chỉ mặc một bộ áo vải rách rưới, gương mặt đầy râu, bôi thêm bụi đen vào thì cũng không thể che giấu được đôi mắt phượng ấy, không thể giả bộ được cái vẻ hèn hạ khoác lên mình tối qua.

Thấy Nhan Phá Nguyệt nhìn mình chăm chú người đó mỉm cười:

– Vì sao cô nương cứ nhìn ta?

Nhan Phá Nguyệt uyển chuyển bái chào:

– Đa tạ ơn cứu mạng của công tử?

Nam nhân ôm quyền trả lễ nàng, thần sắc nghiêm túc:

– Chỉ là tiện tay thôi, không đáng để nhắc tới. Mong cô nương thông cảm, tối qua tự xưng chúng ta là phu thê để tiện hành sự.

Nhan Phá Nguyệt cũng đoán được như thế, càng thêm thiện cảm với nam nhân này, lại hỏi:

– Thế… Tạ Chi Phương tiền bối đâu? Vì sao huynh lại đưa tôi tới đây?

Đôi mắt nam tử đó nhuốm lên màu dịu dàng:

– Lão tiền bối… còn có việc khác cần làm, nhờ ta đưa cô rời khỏi Tuần Dương để không bị môn nhân của Ích Châu Ngũ Hổ hãm hại. Không biết nhà cô nương ở nơi nào? Ta sẽ hộ tống dọc đường, chờ sau khi cô nương được an toàn thì ta sẽ cáo từ.

Nhan Phá Nguyệt vốn sợ dọc đường người này có ý không hay với mình, nhưng nghe nói chỉ đưa mình về tới nhà rồi sẽ cáo từ, chẳng nhẽ nàng đã thực sự gặp được một vị hiệp khách trượng nghĩa giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha?

Bao ngày qua đều gặp phải những gã đàn ông đê tiện, nàng thực sự không dám tin. Để thăm dò, quan sát hắn thêm đã.

– Dám hỏi quý tính đại danh của công tử là gì? – Nhan Phá Nguyệt lên tiếng.

Nam tử mỉm cười, rút tấm lệnh bài bằng gỗ ở thắt lưng ra, nghiêm mặt nói:

– Thực không dám giấu, ta là thuộc hạ của Triệu Sơ Túc tướng quân của đội quân chinh phạt Đông Lộ, tên là Dung Trạm. Cứu được cô nương hoàn toàn là tình cờ. Có điều chuyến đi này của ta là bí mật, mong cô nương đừng tiết lộ thân phận của ta với người ngoài.

Nhan Phá Nguyệt đón lấy lệnh bài, đúng là vật dùng trong quân đội. Nhờ Nhan Phác Tông nên nàng biết tấm lệnh bài này đại diện cho thân phận của tướng lĩnh, vô cùng quan trọng, không thể bị mất. Lại thấy nam tử đó có tướng mạo tuấn tú, nho nhã, hành vi cử chỉ thì phóng khoáng, thoải mái, đúng là rất giống người trong quân ngũ.

Nàng trả lệnh bài lại cho chàng, cố ý hỏi:

– Nếu huynh không tiện tiết lộ thân phận thì sao còn cho tôi biết tên thật?

Dung Trạm ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh và ấm áp:

– Việc đó khác nhau. Cô nương trải qua khó khăn, tâm trạng không tốt. Nếu ta còn dùng thân phận giả để che giấu thì thấy hơi bất nhẫn, mà cũng không thấu tình đạt lý.

Nhan Phá Nguyệt thoáng chấn động trong lòng. Nàng trầm mặc giây lát, rồi nhẹ nhàng quỳ xuống:

– Đa tạ tướng quân!

Dung Trạm vội vã nghiêng người, không dám nhận:

– Mời đứng lên! Ta còn chưa thỉnh giáo họ tên của cô nương

Nhan Phá Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn ra sau lưng hắn, trước căn nhà gỗ thấp bé là thảm cỏ xanh rì.

Tuy rằng chàng rất chân thành, nhưng nàng vẫn phải đề phòng.

– Mộc… Thanh, tên tôi là Mộc Thanh.

– Mục Thanh[1]? – Dung Trạm mỉm cười, mắt sáng như sao, – Tên hay lắm.

[1] Nhan Phá Nguyệt thấy thảm cỏ xanh trước căn nhà gỗ liền lấy tên Mộc Thanh, còn Dung Trạm nghe nhầm là Mục Thanh, đây vốn là hiện tượng đồng âm trong tiếng Trung. (BT)

Tối hôm đó, Dung Trạm đưa Nhan Phá Nguyệt rời khỏi thôn Phong Tuyền.

Đó là chủ ý của Nhan Phá Nguyệt. Dung Trạm vốn định đưa nàng về nhà, nhưng nàng nào nguyện ý chứ? Hỏi rõ thành trấn phồn hoa nhất ở gần đây, nàng xin Dung Trạm đưa mình tới đó.

Ẩn mình nơi thành thị, đạo lý đó nàng rất hiểu.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top