Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Freud Thân Yêu (Dịch)
  4. Chương 46: 46

Freud Thân Yêu (Dịch)

  • 492 lượt xem
  • 2883 chữ
  • 2020-11-05 09:40:59

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

"Cút ngay!" Bác gái tát mạnh vào mặt cô, "Đều do mày làm hại!"

Mắt Chân Ý tối sầm, đầu óc nổ tung, tai đau như bị xé rách. Cô đứng không vững, lảo đảo suýt ngã nhào nhưng được Ngôn Cách đỡ lấy. Bác gái tức giận cùng cực mà sinh nỗi buồn thương, còn muốn đánh cô nữa. Ngôn Cách siết cô vào lòng, nghiêng người ngăn trở, cổ lập tức bị cào xước một vệt. Thích Miễn tiến lên kéo bác gái ra. Bà bác giàn giụa nước mắt, gào thét: "Đồ vô ơn! Đồ lấy oán báo ân, hồi đầu nên để mày lại trại trẻ mồ côi cho tự sinh tự diệt, cho mày chết luôn đi! Tao bị mù mới nuôi mày lớn thế này..."

Chân Ý tựa vào lồng ngực Ngôn Cách không nhúc nhích, không có bất kỳ phản ứng nào, đau lòng đến mức không còn tri giác, đôi tai được bàn tay ấm áp của anh che lại. Cô bỗng muốn khóc. Ngôn Cách cúi đầu, thấy tóc cô rối bù, má đỏ rần, mắt ngấn lệ, vẻ mặt thẫn thờ, tâm tư anh chợt dậy sóng. Mặc dù lý luận với một phụ nữ bốn mươi, năm mươi tuổi thật sự không ổn, nhưng... "Thưa bà..." Anh bình thản lên tiếng, giọng nói kiềm chế đến mức lễ phép, nhưng sự sắc bén thoáng hiện khiến người ta hoảng hốt, "Khi con gái bà vì lợi ích riêng mà định vu oan hãm hại người cha mắc chứng Alzheimer đã từng nuôi nấng bà, bà có nghĩ đến ân tình của cha bà không?"2

Một câu nói khiến bác gái sững sờ. Lẽ nào đây là báo ứng? Ngôn Cách tuy vẻ mặt không tốt lắm, nhưng vẫn khắc kỷ gật đầu chào bà ta rồi dẫn Chân Ý đi.

Đến cầu thang, anh mới buông cô ra. Cô vẫn ngây dại, vẻ mặt mông lung, vết đỏ trên mặt như lan ra, đỏ tới mang tai. Hồi lâu sau, cô ngước mắt nhìn anh, anh mím môi rất khẽ, đôi mắt cụp xuống, sâu thẳm và tối tăm như đang thầm chịu đựng điều gì đó. Anh nổi giận rồi.

"Em không sao đâu." Cô nói.

Vẻ mặt anh trông vẫn thật khó coi, tay anh bất giác giơ lên, muốn chạm vào mặt cô nhưng sợ cô đau, cuối cùng dừng giữa không trung. "Chân Ý, đừng cả nghĩ. Mỗi người đều có chí hướng và lựa chọn của riêng mình. Chị ta lựa chọn sống hay chết không liên quan gì tới em."

Trái tim Chân Ý bỗng thắt lại, đau đớn một lúc lâu rồi lại chợt thấy ấm áp. "Em biết rồi." Cô gượng cười, "Hơn nữa, em cảm thấy chị họ sẽ không tự sát đâu."

Ánh mặt trời lúc ba giờ chiều đã không còn gay gắt, Chân Ý đứng ở dưới cây ngô đồng ven đường chờ Ngôn Cách. Mặc dù cái chết của Thôi Phỉ không hợp tình hợp lý, nhưng vì không có điểm đáng ngờ nên cảnh sát kết luận đây là án tự sát. Tâm trạng của Chân Ý không tốt cho lắm, trong thời gian đợi phiên tòa xét xử cô nhân tiện tìm việc làm. Một quý ông đam mê triết học (bị tâm thần) từng nói: "Nếu bạn cố chấp chán ghét việc nào đó, hãy tìm hiểu nó và trở thành một phần của nó." Vì thế Chân Ý nộp đơn làm trợ lý biên đạo cho đài truyền hình thành phố K, không ngờ vừa ứng tuyển đã được chọn, không lâu nữa sẽ gia nhập hàng ngũ phóng viên mà cô từng ghét nhất. Hôm nay là ngày cô nhận được đề nghị công việc. Chợt nhớ lâu lắm rồi không vận động, muốn đi đánh bóng chày, thế là cô nói xe hỏng để nhờ Ngôn Cách đưa đi. Ai đó chỉ nghe giọng đã biết cô nói dối nhưng vẫn đồng ý.

Đương lúc chờ đợi, điện thoại di động bỗng đổ chuông. Là An Dao, nói muốn gặp cô. Gần đây cô ấy phải tham gia mấy ca phẫu thuật, chỉ có thời gian mỗi chiều nay. Nhưng Chân Ý đã có hẹn, đành hẹn lại tuần sau. 3 giờ kém 3 phút, Chân Ý cúi người sát cái gương nhỏ trên chiếc xe ven đường sửa lại tóc tai. Không làm luật sư nữa, cô như trẻ lại sau một đêm. Không trang điểm, không ăn mặc kiểu cách, áo phông quần short, mũ lưỡi trai, buộc tóc đuôi ngựa, đơn giản thoải mái như sinh viên.

Đang mải mê soi gương, cô nghe thấy một tiếng còi vang lên. Ngôn Cách tới rồi! Cô vui mừng đứng thẳng người, quay đầu lại. Không phải. Cửa sổ xe hạ xuống, nụ cười của Doãn Đạc tươi rói: "Đi đâu thăng chức vậy?"

"Làm phóng viên." Chân Ý cười lôi kéo làm quen, "Sau này đàn anh có tiếp nhận phỏng vấn nhớ liên lạc với em trước nhé. Số điện thoại không đổi."

"Nghề phóng viên này của em dễ làm quá, không cần tạo mối quan hệ tốt với anh luôn."

"Quan hệ của chúng ta còn chưa tốt à?" Chân Ý vô cùng niềm nở, cười tươi như hoa. Gương mặt búp bê vốn không cần trang điểm, chỉ cần cô ăn vận đơn giản là cứ như trở về thời học sinh, không khác hồi trung học là bao.

Nụ cười của Doãn Đạc nguôi dần, giọng nói nghiêm túc: "Chân Ý, anh rất khâm phục việc em làm."

"Làm phóng viên có gì hay để khâm phục chứ?"

"Chuyện tự thú."

"Lại càng không nên, sửa sai mà."

"Không, nếu là anh, anh sợ rằng mình sẽ lưu luyến tất cả những gì đang có. Vì thế anh khâm phục em."

Chân Ý được khen mà ngượng ngùng. Doãn Đạc vừa định tạm biệt, trong gương chiếu hậu xuất hiện một chiếc xe màu trắng chậm rãi tiến tới gần, anh vẫy tay với Chân Ý. "Đây là số điện thoại và email của văn phòng anh."

Anh lấy danh thiếp từ hộc đựng đồ lặt vặt, Chân Ý cúi người, thò vào cửa sổ nhận lấy.

Ngôn Cách dừng xe. Trong tầm mắt, Chân Ý cúi người, cánh tay đặt lên cửa sổ xe của Doãn Đạc, nụ cười rạng rỡ. Cô ăn mặc thoải mái, vòng eo thon nhỏ, hai chân để hở thẳng tắp mà thon dài. Anh cụp mắt nhìn xuống.

Doãn Đạc mỉm cười: "Anh đi đây. Cần giúp đỡ nhớ tìm anh."

Chân Ý vẫy tay tạm biệt, bỏ danh thiếp vào túi quần sau, quay lưng lại liền thấy một chiếc xe màu trắng đỗ cách đó vài mét, cách tấm cửa sổ kính nên cô không thấy rõ vẻ mặt anh lắm, chỉ cảm thấy bên trong lẳng lặng yên ắng. Vừa rồi lẽ ra cô nên nghĩ người có tính cách như anh thì nào biết bấm còi chứ? Khiến nụ cười mà cô chuẩn bị lại khi không tặng cho Doãn Đạc.

Chân Ý đi tới xe anh, gõ cửa sổ. Tấm cửa kính hạ xuống, vẻ mặt anh vẫn bình thường. Cô bất mãn: "Tới bao lâu rồi? Con người anh thật là, không chịu lên tiếng, có miệng để làm gì chứ?"

Anh lặng thinh ngồi thẳng tắp, ánh mặt trời xuyên qua lớp kính, chiếu lên chiếc mũi với độ cong hoàn mỹ của anh.

Cô cúi người, nằm nhoài trước cửa sổ đùa giỡn: "Có miệng là để hôn à?"

Anh liếc mắt, thấy cô nghiêng đầu cười tinh nghịch, tóc đuôi ngựa lả lướt trên bờ vai mảnh khảnh, có vài lọn tóc nhảy nhót dưới ánh mặt trời, sáng lấp lánh. Cô khẽ cắn đôi môi thoa son nước màu thạch hoa quả, trông mềm mại mọng nước. Cô giỏi nhất trong việc tán tỉnh.

Ánh mắt Ngôn Cách dừng trên mặt cô, bàn tay lại lẳng lặng kéo mở cửa rồi đẩy nhẹ. Chân Ý lùi lại, đầu đập phải sườn xe. "Đau chết mất." Cô ôm đầu, kêu la vẻ cường điệu.

"À, xin lỗi." Anh khách sáo đẩy cửa xuống xe, đứng thẳng người nhìn cô từ trên xuống, vẻ mặt bất ổn, bầu không khí xung quanh cũng thấp thoáng vẻ bất thường.

Chân Ý lùi ra sau một bước, cười he he, "Lừa anh thôi, không đau đâu."

"Anh cũng nghĩ như vậy." Anh nhếch khóe môi, sải chân đi tới bên kia, mở cửa ghế lái phụ, "Lên xe đi."

"Ừ." Chân Ý nhanh nhảu vòng qua anh leo lên xe.

Suốt chặng đường, cô cứ ngờ ngợ, tự dưng sao lại thấy hôm nay anh hơi kiêu ngạo nhỉ? Vẻ mặt anh trầm lắng, bất chợt lên tiếng hỏi: "Sao lại gặp công tố viên Doãn?"5

"Anh ấy đi ngang qua." Chân Ý không cảm thấy khác thường, "Phóng viên là ngành nghề cần giao thiệp, một thời gian nữa phải phỏng vấn một mình, cũng có thể tận dụng mạng lưới quen biết trước kia."

Sự chú ý của anh dừng lại ở hai chữ "một mình": "Phỏng vấn công tố viên Doãn một mình?"1

"Ừm. Anh Doãn tốt lắm, sẵn lòng giúp đỡ em." Chân Ý chống cằm, "Mấy người có qua lại với Dương Tư đều không đáng tin, nếu có người như đàn anh thì tốt quá." Cô càng nói càng hăng hái, "Điển trai giàu có, tuổi trẻ tài cao, làm việc nguyên tắc, gặp khó khăn không chùn bước, ngoài đời lại hài hước thú vị, dịu dàng chu đáo. Khó ai có thể kháng cự người đàn ông như vậy."3

Ngôn Cách mím môi, đôi đồng tử hơi tối đi, ngón tay dài nắm chặt vô-lăng, lặng lẽ hít sâu, nhưng không hiểu vì sao vẫn thấy hơi khó thở. Anh không hiểu mấy ưu điểm cô vừa liệt kê nên đương nhiên sẽ không phản bác. Nhưng, "Đàn anh." Ngữ điệu của anh trầm lặng, thoáng toát lên vẻ mạnh bạo, "Anh cũng hơn em một lớp, sao cứ gọi Ngôn Cách Ngôn Cách suốt ngày, không biết lớn nhỏ."3

Chân Ý lấy làm lạ, hôm nay anh sao thế? Nghĩ lại, từ hồi đầu cô đã không gọi anh là đàn anh... "Không phải gọi quen từ lúc đầu rồi sao? Anh để bụng à?" Nghĩ lại tính cách vừa bảo thủ lại kỳ quặc của anh, không chừng thật sự đã để bụng cách xưng hô.

"Không để bụng." Anh nói thật lòng, vài giây sau chuyển giọng khách quan trình bày sự thật, "Tiểu Kha nói, trong tiểu thuyết võ hiệp, chẳng ai đến với tiểu sư muội của mình cả." Nói xong, tâm trạng bỗng dưng thoải mái.14

Chân Ý ngẫm nghĩ trong chốc lát, kinh ngạc mở to mắt: "Ngôn Cách, không phải anh đang ghen đấy chứ?"

Ai đó bỗng cứng mặt: "Không có."

"Ghen mà ghen mà, anh có ghen mà." Chân Ý vui sướng như trúng giải độc đắc, cười ha ha. Cô kề sát tai anh, nhõng nhẽo lại dịu êm: "Đừng ghen mà, chẳng lẽ anh không biết em chỉ thích mình anh."

Anh im lặng một lát, khẽ nói: "Anh biết."

Chân Ý lại sửng sốt, không biết tại sao, người mặt dày như cô lại đỏ mặt vì những lời này.2

Xuống xe, Chân Ý hỏi: "Anh chỉ xem thôi à, có muốn em dạy anh đánh bóng chày không?"

Anh lắc đầu.

"Không có hứng thú à? Những môn khác cũng được mà."

Tennis, bóng bàn, bóng rổ, bóng chuyền, cô thành thạo tất. Hồi đi học, giờ nghỉ giữa tiết và tiết thể dục là thiên đường của cô. Anh còn nhớ rõ dáng vẻ tràn trề sức sống của cô khi chạy nhảy trên sân thể dục.

"Ngôn Cách, anh phải vận động nhiều vào." Chân Ý đã bắt đầu vặn eo khởi động, "Anh thế này, cẩn thận về già bị lú lẫn đấy."

"Em thế này, cẩn thận về già bị tăng động đấy." Anh nói.

"Ơ?" Chân Ý bật cười ha ha, "Ngôn Cách, anh đáng yêu quá." Cô ôm bụng cười, không thẳng người dậy nổi.

Anh nhìn cô như cỏ non đong đưa trong gió, không hiểu lắm, cũng không thấy buồn cười chút nào, nhưng điều này lại không hề cản trở anh thích nhìn cô cười ngất ngư.4

An Dao tan làm đi tới bãi đỗ xe. Buổi chiều rảnh rỗi nhưng không hẹn được Chân Ý, cô định trở về bầu bạn với Ngôn Hủ. Nếu lái xe nhanh một chút, còn có thể tận tay làm bữa tối cho anh. Ấn chìa khóa, chiếc Ferrari màu trắng sáng đèn, đây là quà đính hôn nhà họ Ngôn tặng cô. Đối với cô, chiếc xe này quá huênh hoang. Cô vẫn thích chiếc Honda nhỏ của cô hơn. Nhưng mẹ Ngôn Hủ nói xe không chạy sẽ bị hỏng, vậy nên thi thoảng cô mới chạy một lần. Chiếc xe đã dậy lên bao lời đồn đại nhảm nhí trong bệnh viện, may mà cô không buồn quan tâm. Vừa mở cửa xe, có người gọi cô lại từ sau lưng: "An Dao." Thì ra là người bạn trung học, không biết sao lại gặp ở đây. Những năm này kẻ cô ra sức trốn tránh nhất chính là những người bạn thời trung học.

"Là cô à." An Dao nhoẻn môi, ôn hòa mà lãnh đạm, không có ý ôn chuyện.

"Ừ." Cô bạn cũng không nhiệt tình, liếc nhìn xe cô, "Nhà chồng chưa cưới của cô ra tay hào phóng quá."

An Dao không lấy làm kiêu, đây không phải điều cô để tâm.

"Hình như họ Ngôn thì phải?" Cô bạn hỏi, "Ngôn Cách và Chân Ý lại đến với nhau à?"

"Sẽ ở bên nhau thôi." An Dao nói.

"Nếu họ biết chuyện cô làm thì phải làm sao đây?"

"Gì cơ?"

"Tám năm trước ở phòng karaoke, cô đã nói với Chân Ý là Ngôn Cách không tới thành phố K mà ra nước ngoài. Nhưng nghe cô giáo Tần nói, Ngôn Cách xin bảo lưu một năm, đợi khi Chân Ý lên lớp 12 thì cậu ta sẽ ở lại Thâm Thành cùng con bé."

"Về sau tôi mới biết chuyện này." An Dao thành thật.

Người kia thấy cô vẫn thản nhiên bình tĩnh thì cười lạnh: "Lúc hỏa hoạn, mọi người cho rằng Chân Ý đi tìm Ngôn Cách, nhưng con bé lại bị nhốt ở phòng vệ sinh. Sau đám cháy, Ngôn Cách trở lại tìm Chân Ý, mọi người lại nói con bé tức giận bỏ đi. Thật ra, khi chuông báo cháy vang lên, lớp trưởng từng hỏi thăm Chân Ý, chính cô là người đầu tiên nói con bé tức giận bỏ đi."

An Dao "ừ" một tiếng, đây là điều cô muốn thẳng thắn với Chân Ý. Là cô không xác định rõ vị trí của Chân Ý mà đã kết luận xằng bậy.

"Lúc ấy ngồi cạnh cô là Dương Tư – con bé hay qua lại với lớp trưởng, chính nó đá túi và điện thoại của Chân Ý xuống dưới ghế sofa. Nếu Chân Ý đi rồi, sao không đem theo túi chứ? Cô không thấy động tác nhỏ này của Dương Tư sao?"6

An Dao kinh ngạc: "Tôi không thấy."

"Ai tin chứ?" Đối phương lộ bộ mặt thật, "Mong rằng cô cho tôi gì đó ngon nghẻ chút."

"À." An Dao cười khẽ, "Xin lỗi, tôi đã định thẳng thắn với Chân Ý những chuyện này rồi." Người kia giật thót.

"Chưa xác định vị trí của cô ấy đã ác ý nói cô ấy đi rồi. Đây là chuyện mất mặt nhất tôi từng làm trong đời." Hồi niên thiếu chỉ một lần bị ma xui quỷ khiến đã trở thành vết nhơ tinh thần suốt đời, "Tôi sẽ thành thật với Chân Ý, xin cô ấy tha thứ. Tôi nhất thời suy nghĩ nông cạn đã khiến hai người họ hiểu lầm. Nhưng sau khi Ngôn Cách đi, tôi đã lập tức đi tìm cô ấy."

"Đáng tiếc Chân Ý đã được người khác cứu rồi." Cô bạn cay nghiệt, "Không ai biết cô đã định bụng đi cứu cô ta, chỉ cần tôi nói ra, tất cả mọi người sẽ biết cô là kẻ lòng dạ ác độc, muốn giết Chân Ý."

"Tôi không như vậy." An Dao vẫn thản nhiên.

"Chuyện tôi muốn cô làm chỉ dễ như trở bàn tay mà thôi." Người nọ hổn hển đưa ra yêu cầu.

An Dao kiên quyết lắc đầu: "Tôi sẽ không bị cô uy hiếp đâu. Cô muốn nói thì cứ nói, còn tin hay không là chuyện của họ."

Cô xoay người định đi, nhưng người kia nhất quyết không buông tha: "Thẳng thắn vô tư vậy sao? Xem ra cô đã quên mình từng là kẻ trộm."

Bước chân An Dao hơi chậm lại, bàn tay nắm chìa khóa hơi run lên, gương mặt xinh đẹp dần dần tái nhợt. Cảm giác hổ thẹn trào dâng trong lòng. Lúc nhỏ cô bơ vơ không nơi nương tựa, vì sinh tồn đã hồ đồ đi ăn trộm. Khi lên lớp 5, cô đã trộm tiền của một bạn học nữ, bạn kia cho rằng cô bạn cùng bàn lấy trộm nên mắng chửi ầm ĩ. Cô bạn cùng bàn bị bệnh tim, đột nhiên phát bệnh. Về sau An Dao không dám ăn trộm nữa, từ lần đó cô vừa hối hận vừa đau khổ. Nhiều năm nay, tháng nào cô cũng lén gửi tiền cho người nhà của cô bạn kia. Cô tưởng rằng sẽ không ai biết chuyện này.

"Nếu chồng chưa cưới của cô biết cô từng là tên tội phạm may mắn, liệu anh ta có còn yêu cô không?"

"Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không làm tiếp bất cứ chuyện gì không xứng với Ngôn Hủ. Đừng hòng uy hiếp, tôi sẽ không giúp cô đâu. Tôi không quan tâm tới tiền tài, danh vọng hay lợi ích. Bởi vì bây giờ tôi quá kiêu hãnh, tôi xem thường chúng."

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top