Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Đừng Khóc (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 99: Mẹ

Đừng Khóc (Dịch) (Đã Full)

  • 384 lượt xem
  • 3032 chữ
  • 2022-05-25 15:09:28

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Khách sạn nhà họ Đường đặt lần này có bác sĩ cấp cứu. Tin tức vừa truyền ra từ sảnh tiệc, người quản lý nhận được điện thoại, lấy tốc độ chạy nước rút một trăm mét túm bác sĩ còn đang ăn tối tới.

Bác sĩ bị hối thúc đến mức giày cũng sắp rơi mất, không ngừng tăng tốc đi vào đại sảnh.

Cửa tròn trong sảnh đã bị nhân viên an ninh nhà họ Đường phong toả, không để bất cứ vị khách nào dòm ngó hoặc đi vào.

Đương nhiên cũng không có ai bước ra.

Các vị khách trong đại sảnh vốn vẫn đứng tại chỗ, biểu cảm mỗi người đều phức tạp, nhưng tầm mắt đều cùng hướng về một phía ——

Ở chính giữa bên khu nghỉ ngơi, “nữ chính" của bữa tiệc ngồi trên 1 cái ghế cao trơ trọi, một thanh niên mặc trang phục của người phục vụ nửa ngồi nửa quỳ trước người cô, đôi mắt chưa từng rời khỏi người cô dù chỉ một giây.

Dáng vẻ của người đó, mọi người ở đây ai cũng biết: tiểu thiếu gia nhà họ Lạc, người  không lâu trước đây vừa mới từ chối hôn sự với nhà họ Đường, Lạc Trạm.

Hai vị thiếu gia nhà họ Lạc rất ít khi xuất hiện ở những trường hợp này, bọn họ cũng không có quá nhiều cơ hội nhìn thấy hai vị thiếu gia này. Nhưng chỉ căn cứ vào vài lần nhìn thoáng qua và nghe đồn đại, mọi người đã sớm biết bản tính lười nhác hờ hững của anh.

Nhưng lúc này, khoé mắt anh ẩn chứa cảm xúc mà đỏ lên, đôi mắt lại lạnh đến mức như bao phủ một tầng sương —— ở đây chưa ai từng nhìn thấy một Lạc tiểu thiếu gia vừa khẩn trương lại vừa hung dữ như vậy, chẳng khác nào một con sư tử sắp nổi điên.

Trạng thái này vẫn giữ liên tục cho đến khi bác sĩ khẩn cấp của khách sạn vội vã chạy tới, làm kiểm tra cho Đường Nhiễm.

Đến tận lúc kiểm tra xong, quản lý vẫn chưa quen nổi với ánh mắt đáng sợ của Lạc Trạm, lau mồ hôi hỏi: “Chủ nhiệm Tôn, mắt của Đường Nhiễm tiểu thư sao rồi?”

“Không có việc gì, không có chuyện gì lớn,” Vị bác sĩ kia lúc này mới mở miệng nói, “Có lẽ là do cảm xúc kích động gây nên, tình trạng phản ứng với ánh sáng đều tốt —— cần dùng thuốc nhỏ mắt để ổn định, tôi sẽ kê đơn thuốc cho cô ấy.”

Trong lúc đợi bác sĩ kê toa thuốc cho Đường Nhiễm, Lạc Trạm vội vàng thế chỗ của ông, ngồi đến trước mặt cô gái nhỏ, anh nắm chặt tay Đường Nhiễm, cẩn thận hỏi: “Nhiễm Nhiễm, bây giờ em cảm thấy thế nào?”

Đầu ngón tay Đường Nhiễm lạnh băng, không biết có phải là sợ quá mức hay không. Sau khi nghe Lạc Trạm nói, cô mới nhìn về hướng anh, chậm rãi gật đầu: “Hình như, khá hơn nhiều rồi.”

Ngực Lạc Trạm nhói đau, nghe tiếng nói kia cuối cùng cũng dịu xuống.

Lý trí trở về.

Lạc Trạm đứng lên, nắm tay Đường Nhiễm không buông ra. Chỉ là khi anh đứng dậy, sự ôn nhu và cẩn thận trên khuôn mặt anh tuấn kia đã rơi bớt, chỉ còn lại ánh mắt lạnh như băng.

Chạm tới ánh mắt Lạc Trạm, mấy tên đầu sỏ gây tội đã rúc vào một góc kia giống như bị điện giật, cả đám sắc mặt trắng bệch, chột dạ tránh đi.

Người phụ trách khách sạn lúc này thật cẩn thận đi đến bên cạnh Lạc Trạm: “Lạc thiếu gia, ngài…”

Anh ta nói còn chưa dứt lời, Lạc Trạm nhấc tay: “Bọn họ là ai.”

“Dạ?” Người phụ trách sửng sốt, theo ngón tay Lạc Trạm nhìn qua, thấy mấy người trẻ tuổi đang co rúm lại, “Bọn họ……”

“Bây giờ không cần nói với tôi.” Lạc Trạm sắc mặt vô cảm thu hồi ánh mắt, “Anh chỉ cần đem năm người này đến cho quản gia nhà họ Lạc, Lâm Dịch là được. Chuyện còn lại, tôi không làm khó anh.”

“Được, được.” Người phụ trách không dám từ chối, gật đầu vâng dạ.

Lạc Trạm nói xong đã lùi lại đi qua bên cạnh người phụ trách, anh nâng Đường Nhiễm đang ngồi trên ghế, âm thanh khôi phục giọng điệu dịu dàng: “Anh đưa em đi, được không?”

Đường Nhiễm theo bản năng nắm chặt ngón tay Lạc Trạm. Lúc mở miệng, âm thanh của cô vẫn còn run, chỉ là bị cô cố gắng đè nén: “Em đi theo anh… Có phải, sẽ không tốt cho anh không?”

Lạc Trạm há miệng muốn nói.

Đường Nhiễm: “Anh đã đồng ý với em, Lạc Lạc, anh nói anh sẽ không gạt em nữa.”

Lạc Trạm yên lặng. Sau đó anh rũ mắt, bất đắc dĩ cười: “Ừm.”

Bàn tay Đường Nhiễm đang nắm Lạc Trạm cứng lại.

Lạc Trạm đau lòng nắm chặt tay cô nói: “Nhưng cũng chẳng sao. Anh đã suy xét rõ ràng chuyện muốn làm và kết quả như thế nào rồi mới đến đây, cho nên, tin tưởng vào lựa chọn của anh được không, Nhiễm Nhiễm?”

Đường Nhiễm an tĩnh vài giây, chậm rãi cúi xuống: “Được.”

Đường Nhiễm bước xuống ghế, Lạc Trạm cởi áo khoác trên người bọc lấy cô. Sau khi khoác áo cho Đường Nhiễm xong, Lạc Trạm nắm tay dắt cô ra ngoài.

Người phụ trách khách sạn theo bản năng muốn ngăn lại, đáng tiếc là lời nói còn chưa ra khỏi miệng, tay còn chưa vươn ra đã bị ánh mắt lạnh băng tích tụ tức giận cả một đêm ép trở về.

Người phụ trách sợ tới mức vội vàng thu tay lại. Xoay người đến một góc gọi điện thoại.

Lạc Trạm cùng Đường Nhiễm đi đến cửa tròn, nhân viên an ninh mà khách sạn đã sắp xếp khó xứ đứng chặn ở cửa.

“Xin lỗi, Lạc thiếu gia, ngài không thể mang người đi.”

“……”

Bên ngoài cửa tròn là sảnh tiệc chính, khách mời đã yên tĩnh trở lại, ngoại trừ bàn tán nho nhỏ, bất cứ âm thanh gì đều có thể nghe được rõ ràng.

Nghe thấy nhân viên an ninh xưng hô, các vị khách mời sôi nổi trao đổi ánh mắt kinh ngạc.

“Vậy trước đó tôi không nhìn lầm, thật sự là Lạc Trạm. Lúc nãy anh ta hùng hổ muốn xông vào đó làm gì?”

“Anh ta mặc quần áo của phục vụ kìa. Lẻn vào? Nhưng nhà họ Lạc và nhà họ Đường vì chuyện từ chối hôn sự mà bất hoà, nhà họ Đường cũng không đến mức ngay cả phát một tấm thiệp mời cũng không cho nhà họ Lạc một chút mặt mũi nào chứ.”

“Mấy người nhìn xem, cô gái mà anh ta che chở phía sau kia, có phải là Đường Nhiễm không?”

“Đúng thế thật.”

“Nhìn thân mật như vậy --- có lẽ nào??”

Những ánh mắt cùng với lời bàn tán trắng trợn bủa vây.

Mặt Lạc Trạm ngày càng lạnh, anh đỡ lấy tay cô gái nhỏ, bảo vệ cô kín kẽ ở phía sau.

Lạc Trạm lạnh giọng hỏi: “Đây là tiệc sinh nhật của cô ấy, cô ấy muốn rời đi, tại sao tôi không thể đưa cô ấy đi?”

Người bảo vệ cúi đầu: “Lão phu nhân đã dặn dò, tiểu thư Đường Nhiễm là con cháu nhà họ Đường, hôm nay cũng là chính thức giới thiệu với những nhân vật quan trọng, Đường Nhiễm tiểu thư không thể vắng mặt.”

Tay phải Lạc Trạm bảo vệ Đường Nhiễm, tay trái chậm rãi siết chặt thành quyền. Anh không có kiên nhẫn tranh cãi cùng đối phương: “Nếu tôi nhất định phải đưa cô ấy đi thì sao?”

Bảo vệ còn chưa mở miệng, một giọng nói già nua chậm rãi vang ra từ bên ngoài cửa tròn ---

“Vậy tôi đây muốn hỏi Lạc thiếu gia một câu, cậu lấy thân phận gì, quan hệ gì mà đưa nó đi?”

Lời này vừa ra, tất cả mọi người bên ngoài đại sảnh đều ngẩn ra.

Bảo vệ ngăn trước cửa tròn phản ứng lại, lập tức tránh người, lộ ra thân hình Hàng lão phu nhân chống gậy đứng đó.

Bà ta không nhanh không chậm đi đến trước mặt hai người, dừng lại.

Sắc mặt Lạc Trạm lạnh lùng nhìn bà ta.

Ánh mắt Hàng Vi bình lặng như nước: “Vấn đề tôi hỏi, Lạc thiếu gia còn chưa trả lời. Tôi sai người mang thư mời tới nhà họ Lạc, cậu không những cải trang vào đây, sau đó náo loạn như vậy, lại còn nói muốn mang cháu gái tôi đi ngay trên địa bàn của nhà họ Đường …”

Hàng lão phu nhân ngoài cười nhưng trong không cười mà nhếch miệng: “Dù cho nhà họ Đường và nhà họ Lạc có mười năm giao tình, Lạc thiếu gia hành động lỗ mãng như vậy không sợ người ta chỉ trích sao?”

Lạc Trạm không nói một chữ, chỉ lạnh như băng nhìn Hàng Vi. Mãi cho đến khi trong đại sảnh yên tĩnh rồi lại náo động, sau đó tiếng bàn tán lắng xuống, cuối cùng anh mới có động tác.

Lạc Trạm tiến lên nửa bước, rũ mắt xuống không cảm xúc nhìn chằm chằm lão phu nhân: “Tôi biết bà muốn gì.”

“……”

Đối diện với Lạc Trạm hai giây, Hàng lão phu nhân sắc mặt khẽ thay đổi.

Bà ta nhìn thấy đáy mắt của người này có chút cảm xúc ngoài ý muốn --- đó là sau khi tức giận lên đến đỉnh điểm, trở thâm trầm lặng lẽ.

Kẻ điên là loại người cho dù chính mình dính máu cũng muốn đâm người ta một dao, không tài nào đoán trước được.

Lạc Trạm trước mặt này, cũng đã đến bờ vực đó.

Lạc Trạm: “Bà nghĩ đúng rồi, ông nội của tôi để ý nhà họ Lạc, cũng xem nặng những thứ gọi là danh dự, ông ấy sẽ vì lợi ích của gia tộc mà hy sinh rất nhiều, sẽ tránh hại tìm lợi --- Nhưng tôi không giống như vậy, tôi không phải người làm kinh doanh, tôi chưa bao giờ để ý đến mấy thứ đó.”

Ánh mắt Hàng Vi chấn động: “Cậu…”

“Nhiễm Nhiễm.”

Lạc Trạm đột nhiên mở miệng.

Anh không quay đầu lại, chỉ âm trầm nhìn Hàng lão phu nhân.

Đường Nhiễm đứng ở phía sau Lạc Trạm, ngẩng đầu. Cô nắm chặt tay Lạc Trạm, âm thanh rất nhẹ, mang theo chút run rẩy sợ hãi chưa tan hết, nhưng lại kiên định vô cùng: “Em ở đây.”

Ánh mắt Lạc Trạm hơi dịu xuống.

Anh quay đầu lại, nhìn vào mắt cô gái nhỏ hỏi: “Em có nguyện ý ở bên anh, kết hôn, sống đến đầu bạc răng long không?”

“……!”

Đường Nhiễm bỗng dưng ngơ ngẩn.

Những lời này cũng truyền đến vô số cái tai đang dựng lên trong sảnh tiệc.

Mặc dù các khách mời đều đã có suy đoán, nhưng đột nhiên nghe được lời như vậy vào lúc này, bọn họ cũng không khỏi khiếp sợ, sôi nổi bàn tán.

Giữa âm thanh ồn ào, Đường Nhiễm lấy lại tinh thần. Cô chậm rãi gật đầu.

“Tất nhiên,” hốc mắt cô gái hơi phiếm hồng long lanh nước, “Em muốn mãi mãi, mãi mãi ở bên Lạc Lạc.”

“Được.” Lạc Trạm chậm rãi cúi người, ôm cô gái vào ngực. Anh nhẹ nhàng hôn bên tai cô: “Kể từ giờ phút này, anh sẽ không bao giờ rời đi, cũng sẽ không bao giờ quên nữa, Nhiễm Nhiễm.”

Những lời đầy ẩn ý này, khiến ánh mắt Đường Nhiễm run rẩy.

Lạc Trạm lùi lại, đưa tay xuống nắm thật chặt tay Đường Nhiễm. Anh quay đầu đối diện với ánh mắt phức tạp của Hàng lão phu nhân.

“Giống như bà dự đoán, tôi yêu Đường Nhiễm, tôi có thể vì cô ấy làm tất cả mọi chuyện.” Lạc Trạm cười rét lạnh, “Nhưng cũng chính vì như vậy, cho nên tôi không thể chịu đựng được tất cả những chuyện mà nhà họ Đường đã gây ra cho cô ấy.”

“……”

Hàng Vi biến sắc hoàn toàn.

Lạc Trạm cao giọng, khiến mọi ngóc ngách trong đại sảnh đều nghe được: “Tôi sẽ kết hôn với Đường Nhiễm, nhưng nhà họ Lạc và nhà họ Đường sẽ không có bất cứ quan hệ nào --- nhà họ Lạc sẽ lấy lại toàn bộ vốn đầu tư từ các sản nghiệp mà nhà họ Đường đang nắm giữ.”

Ánh mắt Hàng Vi chấn động: “Cậu, cậu điên rồi? Làm như vậy đối với nhà họ Lạc chỉ có tổn hại khủng khiếp mà không có bất cứ lợi ích gì! Cậu cũng dám nói vậy, cậu có được Lạc Kính Viễn đồng ý hay không! Ông ấy mới là Lạc gia----”

Lạc Trạm cúi đầu lười nhác cười một tiếng, cắt ngang lời Hàng Vi.

Khi ngẩng đầu, anh cười lạnh như băng, trào phúng: “Thật đáng tiếc, ông nội đã đồng ý rồi.”

“Cái gì?”

“Cho nên từ hôm nay trở đi, nhà họ Lạc và nhà họ Đường không còn liên quan gì nữa --- ân, đoạn, nghĩa, tuyệt.”

Hàng lão phu nhân thân hình chấn động, run rẩy không ngừng. Người bên cạnh vội vàng đến đỡ bà ta, lại bị bà ta hung hăng đẩy ra.

“Lạc, Trạm!” Hàng lão phu nhân âm thanh nghẹn ngào, mang theo tức giận không thể lột da rút gân người trước mặt, bà ta trừng mắt nhìn Lạc Trạm, “Cậu --- cậu ---”

Lạc Trạm không chút hoang mang bước tới.

Một tay anh đút vào túi quần, một tay khác vẫn che chở Đường Nhiễm ở phía sau.

Chàng thanh niên hơi cúi người, ý cười phóng túng, nơi sâu nhất trong đáy mắt ẩn chứa sự điên cuồng: “Lão phu nhân, lần này, bà đã phạm hai sai lầm.”

Hàng Vi nghiến răng đến phát run: “Cái gì?”

“Sai lầm thứ nhất, bà không biết sự việc bị bắt cóc năm đó, tôi bị thương quá nặng, ở phòng ICU (*hồi sức cấp cứu) mất bao lâu --- kể từ lúc đó, ông nội của tôi dù có tức giận đến phát điên, cũng không đánh tôi dù chỉ là một cái tát.”

Ánh mắt Hàng Vi run lên.

“Xem ra bà đã từng nghĩ tới. Hơn hai tháng trước, tôi bị gia pháp trừng trị đến nứt xương, còn xuất huyết trong --- bà đoán xem, chuyện tôi nhất quyết làm ở đây, ông nội tôi có thể từ chối hay không?”

“Cậu, khổ nhục kế của cậu không chỉ là cho nhà họ Đường và người ngoài xem…”

Hàng Vi vừa tức lại giận, môi cũng run run.

“Đương nhiên. Một chút gia pháp không lợi dụng dăm ba lần, tôi đâu thể bỏ lỡ?”

“!”

“Còn sai lầm thứ hai ……”

Lạc Trạm chậm rãi đứng thẳng dậy, ý cười thu lại, lạnh đi: “Bà xem nhẹ sức ảnh hưởng của Đường Nhiễm đối với tôi. Tôi không quan tâm người khác làm được gì cho cô ấy, nhưng có tôi ở đây, tôi không thể để cô ấy chịu một chút tủi nhục nào.”

Giọng nói Lạc Trạm căng thẳng, hàm răng cắn chặt khiến gò má anh căng cứng, con ngươi đen nhánh mang theo tức giận, như bão đêm nổi lên cuồn cuộn.

“Đừng nói là vì cô ấy chặt đứt một cánh tay của nhà họ Lạc, cho dù muốn bồi thường toàn bộ nhà họ Lạc và ngay cả tôi ---” Tiếng Lạc Trạm bỗng dưng trầm xuống, “Bà có thể thử xem, xem tôi có dám hay không!”

Sắc mặt Hàng Vi hết trắng lại xanh.

Dứt lời, Lạc Trạm cầm chặt tay Đường Nhiễm, đi thẳng về phía cửa lớn.

Vài giây sau, Hàng Vi cố gắng lấy lại tinh thần, tức giận đến mức dậm chân: “Ngăn cậu ta lại, ngăn bọn họ lại!”

“Dạ.”

Đội bảo vệ lập tức tiến lên vây lại, ngăn cản đường đi của Lạc Trạm và Đường Nhiễm.

Hàng lão phu nhân đẩy người đang đỡ bên cạnh ra, run run nặng nề gõ cây gậy đi đến.

Bà ta dừng trước mặt Lạc Trạm và Đường Nhiễm đang bị vây quanh, biểu cảm có chút vặn vẹo: “Tôi nói cho cậu biết, Lạc Trạm, cậu muốn nổi điên, muốn huỷ hoại nhà họ Đường, vậy thì cậu cũng sẽ phải trả giá đắt.”

Không đợi Lạc Trạm mở miệng, bà ta hung tợn mà nhìn về phía Đường Nhiễm: “Đường Nhiễm là con cháu nhà họ Đường, mà bây giờ cậu lại là kẻ thù truyền kiếp nhà họ Đường --- cậu muốn cưới nó, muốn mang nó đi? Nằm mơ!”

Hàng lão phu nhân xoay người, hung dữ nói với đội bảo vệ: “Giữ tiểu thư lại, đuổi người này ra ngoài!”

Lạc Trạm nhíu mày, ánh mắt cảnh giác quét bốn phía, che chắn trước người Đường Nhiễm, đồng thời tay trái ấn lên tai nghe mini, môi mấp máy: “Bây giờ vào...”

Anh còn chưa nói xong, cửa chính sảnh tiệc đột nhiên vang lên “Két” một tiếng, rồi bị đẩy ra.

Mọi người chấn kinh, nháo nhào quay đầu lại.

Lạc Trạm cũng ngoài ý muốn thấp giọng: “Vào được rồi?”

“Hả” Đàm Vân Sưởng bên kia tai nghe kỳ quái, “Không mà, người mà chúng ta sắp xếp còn đang đợi lệnh của cậu.”

“?”

Lạc Trạm sửng sốt, anh nắm tay Đường Nhiễm xoay người nhìn về phía cửa chính cách đó không xa.

Trước cánh cửa lớn đang bị chặn bởi hai vệ sĩ cao to lực lưỡng, một người phụ nữ mặc áo khoác dài màu đỏ, chân đi boot, khí thế bức người đang đi vào.

Gót giày nện trên mặt sàn sảnh tiệc, vang lên những tiếng cộp cộp.

Đi vào hai bước, người phụ nữ chậm rãi dừng lại. Sau đó đưa bàn tay thon dài lên, tháo đôi găng tay da cùng có màu đỏ ra.

Ngón tay trắng nõn như tuyết, từ tốn tháo kính râm xuống.

Cánh môi tô son đỏ khẽ nhếch, lên tiếng.

“Cậu ấy không thể mang Đường Nhiễm đi, vậy để tôi.”

Nhìn khuôn mặt bảy tám phần giống Đường Nhiễm kia, Hàng lão phu nhân bỗng dưng kinh sợ.

Vài giây sau bà ta trừng lớn đôi mắt, chẳng khác nào vừa nhìn thấy quỷ: “Cô, cô --- sao lại quay về!”

Người phụ nữ mỉm cười, tỏ vẻ không muốn trả lời câu hỏi này.

Bà chỉ quay sang chăm chú nhìn phía Đường Nhiễm, hồi lâu sau mới ngoảnh lại.

Giọng nói cũng giống như chính bản thân bà, mang theo chút kiêu căng phóng túng, không hề kiêng kị.

“Tôi muốn mang con gái mình đi, chẳng lẽ cũng cần bà phải đồng ý sao --- hả, mẹ?”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top