Tôi sợ nhất những mối quan hệ "dậm chân tại chỗ", cứ tà tà, chẳng gọi thành tên. Sáng nhắn tin cũng vui, tối không nhắn cũng được, cứ có thì trả lời, không cũng chẳng sao. Đó không phải là cái tôi lựa chọn khi bắt đầu một mối quan hệ (tất nhiên, giữa thời buổi cái gì cũng nhàn nhạt này, có được một người mình nhắn vẫn trả lời là quá may mắn). Cũng có thể tôi quá tham lam, nhưng tôi muốn mọi mối quan hệ xung quanh mình phải mặn mà đúng nghĩa.
Như khi yêu nàng, tôi yêu theo cách của mình, sáng nào cũng gọi nàng dậy, trêu đùa vài câu cho nàng cười. Trưa gọi điện, tối gọi điện. Có hôm, chẳng có chuyện gì kể, hai đứa ôm điện thoại nghe nhịp thở của nhau.
Tôi tự biến mình thành kẻ phục tùng tình yêu, ngoài thời gian làm việc hầu như tôi dành hết thời gian để trò chuyện với nàng. Đến nỗi đám bằng hữu than trách vì những lần bỏ bê bữa nhậu, nhiều lần cafe không gặp.
Và nàng cũng thế, lúc nào có thời gian cũng muốn biết tôi đang làm gì, có nhớ nàng không. Mỗi câu hỏi mà cứ lặp đi lặp lại nhiều ngày, nay đã quá một năm, có quãng thời gian hai đứa "chán" những câu chuyện cũ, những câu hỏi cũ thử im lặng một ngày hứa tìm câu chuyện mới rồi nói chuyện trở lại. Nhưng chỉ một tiếng đồng hồ đã nhắn tin í ới như hai đứa trẻ.
Người ta bảo kẻ trưởng thành yêu nhau như một đứa trẻ con, những đứa trẻ lại muốn yêu như một người trưởng thành. Tôi luôn là đứa trẻ mỗi khi nói chuyện với nàng, khác xa với khuôn mặt lạnh, dáng vấp đã già của một gã ngoài hai lăm.
Yêu nhau nhiều có chán không? Có, chắc chắn có lúc chán. Tình yêu cũng như một món ăn, ăn nhiều sẽ chán nhưng đó chỉ là phản ứng tức thời của cảm xúc. Vẫn khuôn mặt cũ, vẫn giọng nói cũ, vẫn ánh mắt ấy ngày nào cũng bắt gặp không thể xao xuyến như ngày đầu được. Người yêu nhau lâu dài không phải không có cảm xúc trẻ con ấy mà là sau cảm xúc bột phát họ tìm thấy sự chân thành để đến với nhau.
Hãy yêu như một đứa trẻ, thương nói thương, giận nói giận, có lúc nào chán nhau muốn một mình cứ chia sẻ. Bởi chúng ta chỉ là những con người bình thường với hỉ nộ ái ố, với nhiều thiếu sót nên mới cần nhau.
Như có lần, tôi hỏi nàng: "Có khi nào anh quan tâm em quá, em chán anh không?".
Nàng cười: "Ừ, em chán anh rồi. Nhưng mỗi ngày không nghe giọng anh, em không chịu được".
- Sư Chan -
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận