Là những ngày chúng ta chẳng còn là gì của nhau nữa, và em nhận ra, yêu và hết yêu đâu phải chuyện quá khó khăn.
Là những ngày không còn ràng buộc nhau vào một mối quan hệ dùng dằng, và em thấy mình bình yên hơn ngày cũ, không khóc, không nhớ, không thương.
Chúng ta thường quan niệm rằng nhớ thì dễ chứ quên thì chẳng quên được. Vậy mà thực ra để nhớ hết mọi thứ về một người đã dễ, thì quên cũng chỉ là việc đơn giản. Quên nhanh thôi, nếu bản thân thực sự muốn được yên ổn!
Không có anh, em chẳng cần phải vội vàng buông dỏ công việc để nghe điện thoại, để trả lời tin nhắn, để thông báo với anh em đang làm gì khi ấy. Em ung dung hơn hết thảy, việc của mình, mình làm, việc của anh, sẽ có người khác quan tâm. Lúc yêu thì coi nhau là tất cả, coi cuộc sống của nhau hoà chung làm một, còn khi đã chẳng còn tồn tại chút tình cảm nào giữa mối quan hệ đứt gãy này, thì chúng ta nên trở thành người-dưng.
Không có anh, em thản nhiên ngồi đọc từng inbox trên facebook, thản nhiên theo đuổi đam mê của chính mình, thản nhiên ăn những món mình yêu thích. Hoá ra bản thân đã bỏ lỡ nhiều thứ đến vậy, chỉ vì một người không xứng đáng. Vì anh sợ em theo đuổi đam mê mà không có thời gian dành cho anh, vì anh sợ em đọc inbox người lạ mà rời bỏ anh, vì anh không muốn em xấu xí do đồ ăn... hay vì hàng tỉ lý do nào khác em cũng không còn quan tâm nữa. Em là em, là chính mình, là tự do với cuộc sống không cần phải cố gắng vì anh, cố gắng vì thứ tình yêu vốn đã không công bằng.
Không có anh, em chỉ cần quan tâm chính mình, chỉ cần mang niềm vui đến cho chính mình. Yêu hay không yêu, có đôi hay FA giờ đâu phải là vấn đề đáng để các cô gái như em phải bận tâm. Em tụ tập với bạn bè lúc rảnh, nghe những câu chuyện chỉ có tiếng cười. Anh là ai đâu đáng nhớ bằng việc em sẽ mua cho mình thứ gì vào cuối tuần, sẽ đi đâu vi vu với hội bạn thân. Con gái không nhất thiết phải quá nặng tình với một người đã trở thành xa lạ. Miễn là bản thân hạnh phúc, có tiền, có sắc, có niềm vui thì sẽ không bị bất kì ai làm tổn thương nữa.
Không có anh, em thấy cuộc sống của mình yên ổn: không hờn dỗi, không tổn thương, không tha thứ, không nhớ nhung. Anh đã mang hết tất thảy mà bước ra khỏi cuộc đời em, đồng thời khiến em hiểu rằng, là một cô gái thì càng cần phải thực tế với chính tình yêu của mình. Vấp ngã không phải để trở nên yếu đuối, ngu ngốc, mà là để trưởng thành, để mạnh mẽ, để độc lập.1
Vậy nên cảm ơn anh vì đã rời xa em mà bỏ lại một khoảng trời an yên để em tiếp tục cuộc hành trình đi tìm hạnh phúc!
Không có anh, em vẫn ổn, còn anh, thì sao?
- Cát Cánh -
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận