Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Đỉnh Núi Nhà Ta Thông Tới Thời Hiện Đại (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 63: Trẻ nhỏ có gan lớn 8

Đỉnh Núi Nhà Ta Thông Tới Thời Hiện Đại (Dịch) (Đã Full)

  • 546 lượt xem
  • 977 chữ
  • 2023-02-17 22:40:08

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Khương Việt đem một tờ giấy A4 đã được đóng dấu giao cho Bảo Châu.

Bảo Châu hoảng hốt, cái miệng nhỏ gắt gao bặm lại, khuôn mặt cũng cúi gằm xuống.

Khương Việt: “Làm sao vậy? Chị lấy nhầm sao? Đâu có nha?”

Khuôn mặt Tiểu Bảo Châu vô cùng nghiêm túc, cô bé hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nói: “Em không biết chữ”

Khương Việt: “”

Cô xua tay: “Em vẫn còn nhỏ, chờ em đi học liền biết chữ. Cái này thì em đưa cho người lớn trong nhà xem”

Bảo Châu phiền muộn nhìn ra phương xa, nói: “Mẹ em cũng không biết nhiều chữ.

Để đọc một bức thư là quá khó khăn.

Khương Việt: ”

Cô thật sự không dám tưởng tượng, thời đại bây giờ lại có người trưởng thành không biết chữ?

Trong lúc nhất thời, Khương Việt đúng là không biết nên nói gì.

Rất nhanh, cô xấu hổ cười cười, nói: “Không, không sao đâu, cái kia......”

Cô ngẫm nghĩ, nói: “Nhà em còn có những người khác không?”

Bảo Châu nhìn Bảo Sơn, chỉ hướng về phía cậu, nói: “Còn có anh trai em, anh ấy cũng không biết chứ.”

Thật sự mà nói Bảo Sơn vẫn cao hơn Bảo Châu một chút.

Khương Việt hơi hơi nhíu mày: “Các em không đi học mẫu giáo sao?”

“Chị, chị nói cái gì vậy?”

Khương Lãng cùng hai đứa bé không thân, cho nên không biết phải mở miệng như thế nào. Khi nghe chị hắn hỏi câu này, hắn liền ném qua một ánh mắt, ý bảo hai đứa bé này ăn còn không đủ no, làm sao có thể được đi học cơ chứ?

Lại nói, nếu hai đứa nhóc được đi mẫu giáo, sao có thể có thời gian lên núi hái nấm.

“Hai bạn nhỏ, các em bao nhiêu tuổi rồi?”

Bảo Sơn do dự một chút, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của mọi người, liền thật thà: “Bảy tuổi ạ.

Nghe câu trả lời của cậu bé, đám người hết sức kinh ngạc. Có sao nói vậy, cậu bé thoạt nhìn chỉ như một đứa trẻ năm, sáu tuổi. Hai đứa nhóc nếu bảo mình mới lên năm cũng không khiến bất cứ ai nghi ngờ.

Tại vì bọn nhóc quá nhỏ gầy.

“Vậy em gái em...”

Bảo Châu ngẩng đầu, dứt khoát nói: “Em sáu tuổi”

Khương Lãng thở dài một tiếng, Khương Việt ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào bọn nhóc: “Hai người bạn nhỏ các em, đến tuổi này rồi, hẳn là chuẩn bị đi học, đúng không?”

Cô duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu Tiểu Bảo Châu, lại xoa xoa đầu Tiểu Bảo Sơn ở bên cạnh, nói:

“Chị có thể gặp người lớn trong nhà các em không? Chị có vài lời muốn nói, khả năng đám trẻ các em sẽ không truyền đạt đầy đủ ý được. Chị muốn nói cho người lớn trong nhà mấy đứa biết, hai bạn nhỏ đã đến tuổi cần đi học rồi. Nếu không đi học, tương lai sẽ không đi ra khỏi ngọn núi này được. Chị không phải nói núi lớn không tốt, nhưng mà chỉ có đi học, các em mới hiểu biết được nhiều thứ hơn, mới có thể sống tốt hơn.

Tiểu Bảo Châu ngây thơ nhìn Khương Việt.

“Em có thể mang mấy người bọn chị về nhà em không?”

Bảo Châu tuy rằng cảm thấy chị Khương là người tốt, nhưng cô bé vẫn quyết đoán lắc đầu, rất nghiêm túc nói: “Em không thể mang chị đến nhà em được. Tuy rằng em cảm thấy chị là người tốt, nhưng mà em vẫn chưa được người lớn trong nhà đồng ý, cho nên không thể mang người lạ về nhà”

Bảo Châu ngẩng đầu, đôi mắt to sáng lấp lánh trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Cô bé nói: “Mẹ em đã nói, sang năm sẽ cho em và anh trai cùng nhau đi học.

Khương Việt: “Sang năm hả?”

Bảo Châu cười tủm tỉm, ừ một tiếng thật mạnh.

Bảo Châu: “Cảm ơn chị”

Khương Việt cười: “Cảm ơn cái gì, chị không có giúp gì được các em, chỉ có trao đổi lương thực cùng hai đứa mà thôi. Chúng ta thế là còn chiếm tiện nghi “A, chị ơi, em quên không đem quần áo đưa lại cho mọi người mất rồi.”

Bảo Châu ngượng ngùng: “Lần đó anh chị cho hai đứa em mượn quần áo...” Bảo Sơn vội vàng giúp em gái bổ sung: “Chúng em sẽ giặt sạch sẽ mang trả cho mọi người.

Khương Việt xua tay, cười nói: “Không cần không cần, mua của Decathlon, giá rất rẻ. Chúng ta không cần nó nữa. Hai đứa dùng được thì dùng, không dùng được thì làm giẻ lau cũng được......” Khương Việt đang muốn nói vứt bỏ, nhưng khi nhìn sang quần áo hai đứa trẻ đầy những lỗ vá cùng với đôi mắt ngây thơ tinh khiết, cô lại không nói được nốt câu.

Cô hít sâu một hơi, nói: “Các em về nhà nói với người lớn một câu nhé. Chị muốn gặp người lớn trong nhà hai đứa một lần. Nếu nhà em thuộc diện đặc biệt nghèo khó, vậy có thể làm đơn xin trợ cấp”

Đôi mắt Bảo Châu to tròn, ngập nước: “Chỗ em có rất nhiều gia đình nghèo khó, bọn họ cũng có thể được trợ cấp sao?”

Khương Việt sửng sốt.

Bảo Châu: “Có rất nhiều người nghèo thật đó.

Cô bé không chờ Khương Việt trả lời, lại nói tiếp: “Nhưng mà chúng em dựa vào chính mình cũng có thể trở nên tốt hơn” Khương Việt không kìm lòng được, hốc mắt đỏ lên, quay đầu lại thì thấy Hứa Đình đã rơi lệ.

Bảo Châu lại không biết hai chị gái này đau buồn vì cái gì. Cô bé vỗ vỗ bả vai Khương Việt nói: “Chị ơi, chị đừng buồn mà. Chị không cần nhọc lòng vì chúng em đâu, các chị có thể trao đổi đồ vật cùng chúng em, chúng em đã rất vui rồi”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top