Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Điều Tuyệt Vời Nhất Của Thanh Xuân (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 21: Họp phụ huynh (3)

Điều Tuyệt Vời Nhất Của Thanh Xuân (Dịch) (Đã Full)

  • 500 lượt xem
  • 2274 chữ
  • 2020-09-06 16:58:18

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Tác giả: Bát Nguyệt Trường An

No. 96

Lúc hết tiết, cậu ấy tự tỉnh dậy. Đến cả bóng lưng cô dạy Văn ôm cả đống định nghĩa ra khỏi lớp cậu ấy cũng không nhìn được trọn vẹn.

Nhân lúc hai mắt cậu ấy còn đơ đơ ngái ngủ, tôi hỏi: "Cậu sao thế? Tối qua mấy giờ đi ngủ?"

Cậu ấy ngoác to miệng, lại ngáp một cái nữa, nước mắt từ hai khóe mắt từ từ chảy xuống.

"Ba giờ."

"Làm cái gì thế hả? Đừng nói với tôi là cậu học đấy nhé." Tôi líu lưỡi.

"Cái gì chứ... Tôi điên chắc... Chơi game ấy mà."

Cậu ta vừa dứt lời, bên cạnh vang lên tiếng gọi của Giản Đơn: "Mẹ nó, sao lại chết rồi? Vừa tích được hơn bốn nghìn định đi sắm trang bị, mẹ nó, sau khi hồi sinh lại mất đi một nửa, tại sao tại sao tại sao..."

Hàn Tự lạnh nhạt chêm cho một câu: "Level thấp như thế mà lại dám xông vào trong động, cậu mà không chết thì ai chết? Không chết ở đấy mới lạ đấy!"

Trong lúc Giản Đơn kêu khóc thảm thiết, Dư Hoài dường như tỉnh hơn một chút, cậu ấy cười.

"Bọn họ cũng chơi game à?"

"Ừ, chưởng cơ, NDS, hẳn là đang đến đoạn anh hùng diệt ác long."

Tôi tán thưởng trong bụng cái tên vừa bình dân vừa phong nhã của trò chơi này.

"Giản Đơn chỉ là giúp thăng cấp, Hàn Tự thật biết làm trò, lười đến thế là cùng, rõ ràng là lấy Giản Đơn làm tay sai mà." Cậu ấy cười nhạo.

Tôi thì lại không thấy như thế, tôi gấp gáp lấy máy ảnh trong cặp ra, vội vàng ghi lại nụ cười tỏa sáng của Giản Đơn trong khoảnh khắc cố là ra vẻ đau thương kia.

Thật là đã. Dân công không quan trọng, tình tiết trong trò chơi cũng không quan trọng.

Nhưng Dư Hoài mãi mãi sẽ không thể hiểu được, thậm chí cả người trong cuộc là Hàn Tự cũng không thể hiểu được ý nghĩa của trò chơi này đối với Giản Đơn.

"Vậy... cậu chơi cái gì đấy?"

Cậu ấy mặt hơi đỏ. "Có nói cậu cũng không biết."

Tôi thấy cậu ấy vô cùng khả nghi, tiến đến gần, nhìn chằm chằm: "... Không phải là mấy trò chơi không lành mạnh chứ..."

"Cái gì chứ!" Cậu ấy nâng cao giọng, lại càng khả nghi hơn: "Nói cậu không hiểu là không hiểu mà!"

Tôi chỉ còn cách dùng kế kích tướng: "Được rồi, thật ra vốn dĩ cậu đã không biết chơi game, đúng không? Con mọt sách?"

Cậu ấy không hề tiếp chiêu, ngược lại còn nhìn tôi cười khinh bỉ, dường như ngũ quan thiếu gì đó, kiểu như Pavarotti với đôi tai khiếm thính vậy.

"Tôi ba tuổi đã đánh Nintendo, đến bây giờ cũng không ít nhóc cũng đi chơi đó. Tôi đây trốn học đi ra quán game giết chống khủng bổ, lúc ấy cậu vẫn đang bò trên bàn ngáy ngủ với thổi bong bóng mũi đấy."

Tôi giật mình: "Cậu? Trốn học?"

Dư Hoài bày ra cái bản mặt "Hồi tưởng lại một thời oanh liệt" đáng đánh đòn, đang định nói gì đó, đột nhiên lại cười.

"Cậu nói tôi mới nhớ, hồi lớp chín, tôi, Lâm Dương, Tưởng Xuyên, Lý Nhiên, còn có ai nữa nhỉ,... Tổng cộng là bảy người, sau khi trốn khỏi tiết học buổi chiều hôm chữa bài thi thử liền chạy đến quán game đánh Star War, chính là Starcraft." Cậu ta khoa tay múa chân giải thích, vô cùng hưng phấn: "Kết quả bị Diệt Tuyệt sư thái – chủ nhiệm lớp tôi, tìm hiểu ngọn ngành, đuổi theo đến tận quán game. Ôi, cậu không thể tượng tượng được đâu, Lâm Dương với Lý Nhiên bị xách tai, bắt gian à không không, bắt tại trận, tay túm lấy tai, tay trái một tên tay phải một tên lôi ra khỏi quán game. Hai người bọn họ kêu thảm thiết như lợn bị cắt tiết vậy, tôi còn đặc biệt cầm điện thoại quay lại cảnh đó, nhờ thế ăn được của bọn họ không ít bữa cơm đấy!"

Thời "huy hoàng" của cậu ấy làm tôi không biết nên nói thế nào mới đúng.

Tôi chép chép miệng: "... Tại sao cậu không bị bắt?"

Cậu ấy nheo mắt, nhếch nhếch lông mày, cười nhếch mép, vô cùng nguy hiểm.

"Hề hề, lại còn phải hỏi à? Ông đây chạy nhanh chứ còn sao nữa! Đầu tiên lo chuồn trước, sau đó nhân lúc hỗn loạn đẩy Lâm Dương vào tay Diệt Tuyệt sư thái..."

No. 97

Tiết cuối là tiết Toán. Năm giờ tan học xong thì sẽ họp phụ huynh.

Bây giờ chỉ còn năm phút nữa là tan học, tiếng người ngoài cửa rì rà rì rầm. Có rất nhiều phụ huynh đã đến cửa, họ đang cố nhìn xuyên qua lớp kính thủy tinh để do thám tình hình bên trong.

Tôi tự dưng trở nên bực dọc.

Lần đầu tiên trong đời thấy họp phụ huynh đáng ghét đến vậy. Từ trước đến nay tôi luôn là một học sinh ưu tú, cũng không phải là loại học sinh kém cỏi hễ nghe nhắc đến ban chữ họp phụ huynh là vội vội vàng vàng trốn về nhà mặc quần nhung chuẩn bị chịu đòn. Họp phụ huynh đối với tôi mà nói chính là được nghỉ nửa tiết học buổi chiều, là một chuyện tốt đẹp biết bao.

Dù sao thì tất cả những lời tuyên dương cũng như phê bình của thầy cô, cơ bản không bao giờ rơi vào đầu tôi. Nghe ngóng tin từ chỗ bố mẹ tôi thì cũng chỉ là: "Thầy giáo con nói, trong lớp con có vào học sinh bị nghiện game, con phải chú ý một chút, tránh xa các bạn đó ra."

"Trưng cầu dân ý" một chút, đúng là có không ít người không hề mặn mà gì chuyện nghỉ nửa buổi học này. Từ đầu đến cuối đều loanh quanh ở trước cửa lớp, đi hết các hành lang này đến hành lang kia, đứng hóng bên ngoài cửa kính; thậm chí đến lúc tan họp, lần mò đến gần thầy giáo đang bị bao vây bởi một biển phụ huynh để nghe ngóng tin tức làm chủ đề bàn tán cho ngày hôm sau.

Khi tôi học cấp một, dường như cũng thông qua cách này để biết được "lưỡng diện tam đao" (hai mặt) của các thầy các cô. Dọa chúng tôi nếu không hưởng ứng phong trào quyên góp sách báo cũ và chai lon nước các loại sẽ ra sao ra sao, đối diện với yêu cầu của phụ huynh thì lại tươi cười nói quyên góp đôi chút là được rồi, đều là do lãnh đạo nhà trường bắt buộc, thể hiện một chút hưởng ứng là xong, dù sao nhiệm vụ quan trọng nhất vẫn là học tập...

Nhưng từ khi học cấp hai, họp phụ huynh không còn là ngồi bàn về vệ sinh lớp học, danh dự của tập thể, cùng một đống vấn đề trên lớp học nữa. Đề tài bàn luận chỉ có một: thành tích. Trước đây tôi cũng chưa từng sợ hãi, tốt xấu gì cũng là top 10, chưa từng đứng đầu nhưng cũng không có chuyện tiến bộ hay thụt lùi.

Ấy vậy mà bây giờ mọi thứ đã quá khác xưa rồi, khác hoàn toàn.

Nỗi bất an không yên của tôi cũng ảnh hưởng đến cả Dư Hoài. Cậu ấy dùng cùi trỏ đẩy tôi: "Cậu không sao chứ, chốc chốc lại ngó ra cửa."

Tôi cười: "Chỉ là thấy hơi ồn, ảnh hưởng đến tôi nghe giảng rồi."

Nửa câu sau được nhận lại ánh mắt đầy khinh bỉ lộ liễu của Dư Hoài.

Nói bừa đều phải trả giá. Vừa nói dứt lời, điện thoại liền rung.

Quên chưa nói, bố tôi mua cho tôi một chiếc điện thoại khá đẹp, tôi vui vẻ mấy ngày liền, rất cẩn thận đi dán màn hình cho nó, mỗi lần dùng xong đều nhẹ nhàng đặt nó vào túi nhung chứa điện thoại. Một tuần sau, liền bắt đầu vứt lung tung, đụng chạm nọ kia cũng không quan tâm nữa.

Lúc đó, Dư Hoài nhìn thấy hành động đó của tôi, nói câu trước đá câu sau: "Haiz, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng không trộm. Cậu xem cậu kìa..."

Tôi hỏi cậu ta có ý gì, cậu ta cứ lắc đầu, tiếp tục cảm thán tụng đi tụng lại cái câu nghe không hiểu chút gì đó.

Mở khóa điện thoại, là tin nhắn của bố tôi. Tôi đoán là đã đến cửa lớp rồi.

Tôi chạm vào "Xem", sau đó đứng hình.

"Cảnh Cảnh, Đảng bên tỉnh kéo dài thời gian họp, đi không được, bố bảo cô Tề đến họp cho con rồi."

Xem chừng là do sắc mặt tôi quá ư là khó coi, Dư Hoài tiến gần về phía tôi hỏi: "Sao thế?"

Ván đã đóng thuyền, đã đến lúc nào rồi, có kháng nghị cũng vô dụng. Nhưng tôi vẫn không cam tâm mà gửi lại một tin: "Mẹ con cũng không rảnh à?"

Bố tôi cũng "rep" rất nhanh: "Bố hỏi mẹ con trước rồi, mẹ con nói cũng phải họp."

Lúc đó không biết là có cảm giác gì nữa. Tôi vò nát tờ kết quả điểm thi trong ngăn bàn, lần đầu tiên phẫn nỗ, hận bản thân sao chỉ thi được ngần ấy điểm.

Quá mất mặt.

Lúc này tôi mới hiểu, bố mẹ tôi dù có không hợp đến đâu, có bao nhiêu khoảng cách hơn nữa, họ vẫn là người thân nhất của tôi. Tôi có thể phơi bảng điểm thấp lẹt đẹt trước mặt họ cũng không sao, không thấy có gì khó xử cả.

Ai cũng không thể thay thế được.

Nhưng mà họ lại có thể vì mấy cái cuộc họp chưa chắc không có mặt không được mà vứt bỏ tôi ở đây.

Cảm xúc không kiềm chế nổi xông lên mũi, cay đến mức tôi phải nhắm mắt lại. Bảng điểm sắp bị tôi vò ra nước, Dư Hoài đột nhiên vỗ vỗ vai tôi.

"Cậu... lên cơn động kinh à?"

"Cậu mới lên cơn động kinh ấy!"Tôi không chú ý khống chế âm lượng, tất cả mọi người xung quanh đều quay đầu nhìn tôi, cũng may do bên ngoài quá ồn, có lẽ Trương Phong không nghe thấy vụ ồn ào do tên ngồi bàn cuối như tôi gây ra.

Dư Hoài ngay tức khắc lùi về sau một cách lộ liễu, cách tôi một quãng xa.

Tôi chẳng buồn đôi co với cậu ấy, bực bội mở máy rồi lại tắt máy, trong đầu một khoảng không trống rỗng.

Không ai hiểu được, tôi lúc đó mong chờ biết bao xuất hiện một chú mèo máy, giúp tôi giấu tờ bảng điểm này đi, nhưng, nhưng bên cạnh tôi chính là học sinh xuất sắc thứ hai lớp, khi phụ huynh của cậu ấy đắc ý soi từng con điểm một, cô Tề sẽ nghĩ thế nào đây?

Tôi cúi đầu, bất chợt cười, nghiêng đầu nói với cậu ta: "Dư Hoài, cậu nói xem, tại sao bạn cùng bàn của tôi lại là cậu chứ?"

Dư Hoài cũng là người nhạy cảm, cậu ấy phát hiện tôi chắc chắn có chuyện gì đó, liền bỏ hai tay vắt chéo trước ngực, nói một cách đầy cảnh giác: "Này, cậu sao thế hả? Cậu không phải lại bắt đầu phát tiết rồi chứ... Tôi thật sự không có châm chọc gì cậu... đừng giận cá chém thớt nha.."

"Nha" cái đầu cậu.

Tôi lắc lắc đầu, tắt nguồn điện thoại, vứt vào trong ngăn bàn rồi nằm bò ra mặt bàn.

Trước mặt đều là một màu u ám, tiếng lạnh như băng của Trương Phong và tiếng ồn ào huyên náo nhưng không rõ bên ngoài của ong ong hai bên tai, tôi quyết định đeo tai nghe vào.

Mấy bài hát mới tải về, tôi nhìn cũng không thèm nhìn, chọn nhấn bừa một bài, đột nhiên phát ra tiếng đàn ghita. Là tiếng của Đào Triết, thực ra tôi luôn thích anh ấy và Vương Lực Hoành, chỉ là ghét lúc họ hát mang tính R&B quá, có lúc đoạn cuối ngân o a a mãi không dứt, dáng vẻ vô cùng thoải mái sung sướng quá độ vậy. Tất nhiên những lời này không thể nói ra hết, sẽ bị những người yêu thích bọn họ xử đẹp.

Bài này hát vô cùng thanh thoát, như một dòng suối chảy lướt qua con tim xao động bất an của tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào màn hình MP3, bài hát tên là "Mùa cô đơn".

Một bài hát, bốn mùa trong năm. Có người thiếu niên nào mà lại không cô đơn, có mùa nào mà lại không cô quạnh. Tôi ngẩn người, ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, những cây ngoài kia, lá rụng cũng không ít rồi.

Mùa đông phương Bắc đến sớm, mùa thu rất đẹp nhưng lại chỉ ngắn ngủi như một lời chào của mùa hè gửi tới mùa đông vậy.

Bốn mùa dài ngắn không đồng nhất, có mùa còn dứt khoát vắng mặt, không lộ diện.

Thế giới rộng lớn đến vậy, ắt có người đắc ý, ắt có người ngã lòng.

Tôi là Cảnh Cảnh, chưa từng trải qua phong ba bão táp, cuộc đời cũng chưa từng lênh đênh lận đận, thăng trầm bất ổn, cũng không có tư cách thương tiếc mùa thu.

Gia đình tôi sung túc, chẳng có ưu phiền lo âu, cuối cùng lại chỉ vì một lần thi giữa kì mà đã tỉnh ngộ, tôi bèn chấp nhận số mệnh của mình.

Chấp nhận số mệnh chính là bạn với sự kiêu ngạo, sự tự tôn, tất cả những không can tâm cùng ngồi xuống, bắt tay nhau, cùng mỉm cười, để cho bản thân không còn đau khổ nữa.

truyenhoangdung.xyz

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top