Nhâm Dao Kỳ tâm sự nặng nề về tới nhà chính, Lý thị còn đang cùng Nhâm Dao Hoa ngồi trên kháng nghe Chu ma ma bẩm báo sự tình, có thể là vì được Lý thị giao cho việc dạy bảo Nhâm Dao Hoa quản sự nên hôm nay có chút dài dòng.
“…Nha hoàn bà tử cũng đang làm trang phục mùa hè, còn xiêm y các chủ tử thì được đặt may tại cửa hàng Hành ký ở Vân Dương thành, quần áo mùa đông các chủ tử năm trước hầu hết đều do Đàm ký làm, Lão thái thái khen các nàng thủ công tốt. Vốn việc này đều là Ngũ thái thái phân công quản lý, nhưng gần đây Ngũ thái thái không thoải mái, không thích hợp quản sự, Đại thái thái liền chuyện này do cho Đại thiếu nãi nãi. Vừa vặn vào thu năm kia trong phủ mua một đám vải đay, nguyên liệu vô cùng tốt, chỉ là hoa văn không đẹp sợ các chủ tử không thích, nay đưa cho các nha hoàn làm xiêm y mùa hạ.”
“Đại tẩu thật sự làm rất tốt, thay trong nhà giảm đi không ít chi phí?” Nhâm Dao Hoa nghe xong, quay đầu nói với Lý thị.
Không nghĩ Chu ma ma lại nói: “Đại thiếu nãi nãi đúng thật là làm rất tốt… chẳng qua tuổi còn trẻ, chuyện trải qua còn ít,…”
Nhâm Dao Hoa nghe Chu ma ma nói như có hàm ý, lẳng lặng chờ câu sau.
Chu ma ma nhỏ giọng nói: “Đại thiếu nãi nãi làm vậy, bà tử nàng dâu lớn tuổi trong phủ nhất định không nói gì, nhưng vài nha hoàn tuổi trẻ, ngày trước đều theo chân các chủ tử lựa chọn loại vải tốt để may xiêm y, nguyên liệu tuy rằng không tốt so với chủ tử, nhưng màu sắc hoa văn đều là loại mới, các nàng mặc liền cao hứng. Cho nên Đại thiếu nãi nãi làm như vậy tuy nói có lòng tốt, đến cuối cùng chưa chắc có thể lấy được điểm tốt. Người chính là như vậy, chiếm tiện nghi thì sẽ không nói gì, nhưng ăn chút thiệt thòi thì tìm mọi cách đổ lỗi cho người khác.”
“Nếu là như vậy, Đại bá mẫu quản gia đã nhiều năm chẳng lẽ bà không biết? Vì sao không nói cho Đại tẩu biết, ngược lại tùy ý tẩu ấy làm như vậy?” Nhâm Dao Hoa có chút khó hiểu.
Chu ma ma nghe vậy nhìn Lý thị một cái, nếu là trong ngày thường bà sẽ không nói thêm nữa. Nhưng này Nhâm Đào Hoa tuổi không nhỏ, có một số việc nếu không dạy về sau sẽ trễ, đây cũng là nguyên nhân Lý thị cho Nhâm Đào Hoa tiếp xúc việc quản gia.
Vì thế nàng thở dài một tiếng nói: “Bà bà (mẹ chồng), dù sao cũng không phải mẹ ruột.”
Nghĩ nghĩ, Chu ma ma nói tiếp: “Đại thái thái với Đại thiếu nãi nãi không phải không coi trọng, nhưng bà cũng có suy tính của riêng mình. Thế gia đại tộc từ trước đến giờ đều là trưởng tử thừa kế gia nghiệp, Nhâm gia sau này chung quy cũng sẽ do Đại thiếu gia quản gia. Nhưng nay Đại lão gia cùng Đại thái thái đang lúc tráng niên, Đại thiếu nãi nãi về sau còn muốn sống dưới tay Đại thái thái nhiều năm. Nếu để cho Đại thiếu nãi nãi mới đầu tiếp xúc gia sự đã xuôi gió xuôi nước, các trưởng bối khác cũng sẽ coi trọng mấy cháu dâu đồng lừa, như thế về sau, đợi Đại thái thái nắm lại quyền quản gia, bà bà trước mặt nàng dâu sẽ mất đi vài phần khí thế.”
Thấy Nhâm Dao Hoa nghe có chút trố mắt. Chu ma ma nói thêm: “Cho nên ngay từ đầu bà bà dù sao vẫn sẽ cho nàng dâu vài cái ra oai phủ đầu. Tiểu thư thử suy nghĩ một chút, nếu là Đại thiếu nãi nãi lần này làm không tốt, từ Lão thái thái đến nha hoàn bà tử đều sẽ đối nàng phê bình kín đáo. Chờ lúc này Đại thái thái lại ra mặt che chở Đại thiếu nãi nãi cũng thu thập tàn cục cho nàng, Đại thiếu nãi nãi về sau sẽ ra sao?”
Nhâm Dao Hoa nhíu mày: “Về sau đại tẩu đối Đại bá mẫu sẽ càng thêm tôn kính, không dám dễ dàng trái ý của bà?”
Chu ma ma vừa lòng gật gật đầu: “Đại thái thái chỉ cần Đại thiếu nãi nãi thuận theo mình, cùng bà một lòng, không muốn nàng lướt qua bà bà mà được Lão thái thái yêu thích. Như thế bà tự nhiên sẽ che chở Đại thiếu nãi nãi, không cho nàng thiệt thòi lớn.”
Nhâm Dao Hoa nghe xong không khỏi trầm mặc một lát, thở dài một tiếng: “Chuyện trong nhà cũng cong cong vòng vòng thật nhiều.”
Lý thị che miệng cười, cùng Chu ma ma nhìn nhau, vỗ nhẹ mu bàn tay Nhâm Đào Hoa: “Còn chậm rãi theo Chủ mà mà học hỏi, mỗi ngày đều học một ít. Đợi chờ… Liền không sai biệt lắm có thể xuất sư.”
Nhâm Dao Hoa vốn không để ý Lý thị hôm nay khác thường, lúc này nghe xong một câu như vậy, lại thấy biểu tình trên mặt nàng. Đột nhiên ý thức được cái gì, không khỏi trên mặt ửng đỏ.
Nàng muốn hỏi nhưng thật ngượng ngùng hỏi không ra.
Nhâm Dao Kỳ lẳng lặng đứng ở một bên nhìn trong chốc lát, Lý thị ngẩng đầu nhìn thấy nàng, hướng nàng ngoắc: “Kỳ nhi. Con đứng ở đó làm gì? Con cũng lại đây.”
Nhâm Dao Kỳ thuận theo đi tới, cùng Nhâm Dao Hoa ngồi một chỗ. Nghe Chu ma ma nói tiếp việc nhà.
Sau Lý thị cùng Chu ma ma ra đi xử lý việc trong sân, Nhâm Dao Hoa mới hỏi Nhâm Dao Kỳ: “Trước ngươi đi ra ngoài, phụ thân không nói gì sao?”
Nhâm Dao Kỳ thấy Nhâm Dao Hoa cố giả bộ sắc mặt tự nhiên, biết nàng nhất định đoán được gì, liền gật đầu: “Ừ.”
Nhâm Dao Hoa cúi đầu trầm mặc nửa ngày, vẫn không nhịn được hỏi: “Là nhà thế nào?”
Tuy rằng không nói trắng ra, Nhâm Dao Kỳ vẫn nghe hiểu nàng muốn nói gì.
“Hàn gia. Chẳng qua các trưởng bối còn chưa xác định người được chọn.” Nhâm Dao Kỳ nhìn thần sắc Nhâm Dao Hoa, nói.
Nhâm Dao Hoa lại là một trận trố mắt.
Nhâm Dao Kỳ cũng không thèm nhắc lại, giữa tỷ muội hai người một trận trầm mặc.
Cuối cùng, qua hồi lâu, Nhâm Dao Hoa mới hồi phục tinh thần, nàng cũng chú ý tới thần sắc Nhâm Dao Kỳ có chút kỳ quái, không khỏi có điều duy nghĩ.
Lại qua hai ngày, người Hàn gia lại tới cửa, lần này tới là Hàn lão gia Hàn phu nhân còn có huynh muội Hàn gia. Hàn lão gia cùng Nhâm Đại lão gia đi ngoại viện, Hàn Vân Khiêm thì bị Đại thiếu gia kêu đi uống trà.
Đối với chuyện lần này Hàn gia tới cửa, người Nhâm gia đều biết rõ cho nên tiếp đón vô cùng nhiệt tình.
Lão thái thái sai người lại đây kêu Lý thị cùng Nhâm Dao Hoa đi Vinh Hoa viện, Lý thị vội vàng kêu Nhâm Dao Hoa trở về trang điểm.
Nhâm Dao Hoa nhìn lại mình một chút: “Xiêm y của con có thể gặp khách.”
“Màu xanh này mặt vào có vẻ không tinh thần, vẫn mặc màu đỏ đi. Lần trước một bộ nhũ đỏ chỉ bạc thêu hoa rất đẹp, con trở về đổi đi. Màu xiêm y như thế, kim thoa cũng đổi thành châu tua đi.” Lý thị tinh tế nói, cuối cùng vẫn không yên lòng, liền nói với Chu ma ma “Hay là ngươi qua với nó đi.”
Nhâm Dao Hoa nhìn Nhâm Dao Kỳ, xoay người cùng Chu ma ma cùng đi ra ngoài.
Lý thị cũng gọi nha hoàn vào phòng thu thập cho nàng một chút.
Nhâm Dao Kỳ ở bên nhìn Lý thị chải đầu, đi đến bên cạnh Lý thị, chọn cho bà cây trâm.
Lý thị sờ sờ đầu nàng nói: “Nương với tỷ tỷ đi đến sân tổ mẫu, con ở lại nơi này học nữ công.”
Nhâm Dao Kỳ gật gật đầu, đem trong tay một đôi trâm phú quý trang trọng hình kim tơ nhũ đào đưa cho Hỉ nhi đang chải đầu cho Lý thị.
Không bao lâu, Nhâm Dao Hoa đã trở lại.
Nàng mặc một chiếc áo màu đỏ chỉ bạc thêu hoa, váy màu bạc, trên đầu đổi thành kểu nguyên bảo kế hoạt bát, mang một cây trâm tua trân chân, nhìn qua thật xinh đẹp làm người thích.
Lý thị đánh giá nàng lại lần nữa, gật gật đầu, mang nàng đi Vinh Hoa viện.
Nhâm Dao Kỳ đưa mắt nhìn hai người rời đi, một lát sau mình cũng ra ngoài.
Nàng vẫn có chút không yên lòng, muốn đi Vinh Hoa viện xem một chút.
Đi đến hành lang bên cạnh hoa viên, lơ đãng thoáng nhìn liền nhìn thấy cạnh núi giả nơi đó giống như đứng một người.
Nhâm Dao Kỳ dừng bước, dừng một chút, nàng chậm rãi đi vào hoa viên.
Đầu mùa xuân, Nhâm gia hoa viên cũng dần dần sức sống bừng bừng, đầy sân lục y xuất đầu, ngay cả núi giả dùng đá Thái Hồ xây thành trong cũng thỉnh thoảng mọc ra một ít cỏ xanh. Vốn bà tử sửa lại sân muốn đem đám cỏ nhỏ đi, lại bị Nhâm Thời Mẫn ngăn lại, nói như vậy rất tốt, thêm vài phần dã thú.
Tam lão gia thưởng thức không người nào dám xen vào, cho nên mấy đám cỏ này sinh trưởng khá tốt.
Nhâm Dao Kỳ một đường bước chân nhẹ nhàng chậm rãi, nàng ra ngoài tùy ý, phía sau chỉ có hai nha hoàn Tang Châm cùng Bình Quả đi theo. Hai nha hoàn ai cũng không dám nói gì, chỉ yên lặng theo sau lưng Nhâm Dao Kỳ, cúi đầu đi đường.
Người đứng tại núi giả lại mười phần cảnh giác, trước khi mấy người Nhâm Dao Kỳ đến gần đã phát hiện ra, xoay người lại.
Dung nhan tuấn tú, ánh mắt trầm tĩnh sâu thẳm, mang theo im lặng lắng đọng mà thiếu niên ít có, là Hàn Vân Khiêm.
Hàn Vân Khiêm lẳng lặng nhìn nàng.
Nhâm Dao Kỳ mặc một chiếc áo nhỏ màu vàng nhạt, hạ thân là làn váy màu trắng thêu hoa tím nhạt, đầu mùa xuân ánh nắng kim sắc đều rơi lại trên người nàng, nhu hòa ấm áp, làn da trắng nõn dường như vô cùng mịn màng.
“Hàn công tử.” Nhâm Dao Kỳ cách hắn khoảng năm bước liền dừng lại, nhún gối thi lễ.
Hàn Vân Khiêm thu hồi ánh mắt, chắp tay đáp lại, hô một tiếng Ngũ tiểu thư.
“Hàn công tử như thế nào một mình ở nơi này?” Nhâm Dao Kỳ nhìn chung quanh một chút, thấy ngoài Hàn Vân Khiêm chỉ có một gã sai vặt tóc để chỏm cách đó không xa, thấy nàng vội đã chạy tới hành lễ.
“Ích Ngôn huynh muốn ta ở chỗ này chờ hắn, hắn vừa mới có chuyện tạm thời đi ra ngoài.” Hàn Vân Khiêm dịu dàng hữu lý trả lời.
Nhâm Dao Kỳ tầm mắt lướt qua đầu vai hắn, chăm chú nhìn núi giả phía trước hắn.
Nghe nói bởi vì tòa nhà này bố cục phong thuỷ vô cùng tốt, cho nên Nhâm gia sau khi vào ở chưa từng làm qua cải biến gì lớn.
Đá Thái hồ ở nơi này hình như cũng có chút tuổi đời, mấy mỏm đá hình dạng cổ quái đều được tạo thành hình chim bay cá nhảy, chỉ là Nhâm Dao Kỳ cảm giác được hình chim điêu phía trên núi giả hình như đứt một bên cánh, độc cánh chim đặt ở nơi đó nhìn có chút cổ quái.
“Nơi này phong thuỷ vô cùng tốt, ngươi nói đúng không?” Hàn Vân Khiêm cũng quay đầu đi, nhìn núi giả kia cười nói, “Ích Ngôn huynh nói tòa núi này đúng lúc nằm ngay trên mắt trận ngũ hành bát quái, muốn hồi phục lại không phải cao nhân thì không được.”
Bởi vì lần trước hai người đi qua đăng trận, Hàn Vân Khiêm biết Nhâm Dao Kỳ hiểu những điều này.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận