“Những điểm tâm này đều không thích sao?” Nhâm Thời Giai cùng Nhâm Dao Kỳ ngồi đối diện ở trên giường, thấy Nhâm Dao Kỳ chỉ nếm một viên hạt thông ngào đường thì không ăn nữa, Nhâm Thời Giai cười hỏi.
Nhâm Dao Kỳ lắc lắc đầu: “Mới vừa ở trong phòng mình dùng qua, sợ ăn nhiều không tốt.”
Nhâm Thời Giai đang muốn nói gì, ngoài cửa có một nha hoàn dẫn một bà tử đi vào, Nhâm Thời Giai liền không nói nữa.
“Thiếu phu nhân, nên dùng thuốc.” Nha hoàn tiến lên nói.
Bà tử phía sau nàng lấy trong lồng đựng thức ăn một chén thuốc.
Nhâm Thời Giai nhíu nhíu mày, khẽ quát: “Còn có khách ở đây, các ngươi lại đặt thuốc lên bàn?”
Nhâm Dao Kỳ vội nói: “Cô cô, ta không phải khách nhân, ngài trăm ngàn đừng khách khí.”
Bà tử nâng hạp cười nói: “Đúng vậy, thiếu phu nhân. Nơi này là nhà mẹ đẻ ngài, Ngũ tiểu thư là cháu gái ruột của ngài, cần gì phải khách khí. Thuốc này phải đúng hạn uống mới được.”
Nhâm Thời Giai cũng không kiên trì nữa, ra hiệu bà tử đem thuốc bưng đến.
Khi đợi Nhâm Thời Giai uống thuốc, Nhâm Dao Kỳ đem tầm mắt hướng bà tử có thân hình thấp bé kia: “Ma ma nói chuyện mang theo khẩu âm Giang Nam, không giống như là người Yến Bắc chúng ta.”
Nhìn diện mạo bà tử kia thì đây có lẽ là một người lanh trí, nghe vậy vội cười nói: “Ngũ tiểu thư hảo nhãn lực, nô tỳ là người Giang Ninh.”
“Giang Ninh? Kia đúng là một địa phương tốt.” Nhâm Dao Kỳ cười nói, “Di tỗ mẫu ta cũng đang sống ở Giang Ninh.”
Nhâm Thời Giai nhắm mắt lại đem thuốc uống một lần uống hết, nhận trà nha hoàn đưa sang để súc miệng, nghe vậy tiếp lời nói: “Nàng chính là người di tổ mẫu ngươi tìm đến quản việc nhà bếp, giỏi làm dược thiện.”
“Ồ?” Nhâm Dao Kỳ lại nhìn bà tử kia một cái, “Khó trách ma ma thoạt nhìn rất có năng lục, không trách được.”
Nhâm Thời Giai đối đứa nhỏ mười phần khoan dung, tính tình vô cùng tốt nói với Nhâm Dao Kỳ: “Bà ta đúng là người có năng lực, không chỉ có thể làm dược thiện, còn có thể biết y thuật. Bắt mạch xem bệnh cũng mười phần tinh chuẩn, ta uống thuốc đều là nàng kê đơn. Đúng rồi, ta còn có một đầu bếp nữ chuyên làm điểm tâm Giang Nam, con nếu muốn ăn thì cứ đến chỗ ta.”
Nhâm Dao Kỳ vội nói tiếng cám ơn.
Kia bà tử thu thập chén thuốc, hành lễ lui xuống.
Nhâm Dao Kỳ chọn cho Nhâm Thời Giai một loại mứt hoa quả, vừa nói: “Con hôm nay vốn là muốn tìm Bát muội cùng đi, nàng trước kia thích nhất đến sân cô cô chơi. Chẳng qua hôm nay vú nuôi của muội ấy không thoải mái, nên không đến được.”
Nhâm Thời Giai nghe vậy không biết nên nói cái gì.
Bà cùng Ngũ ca Nhâm Thời Mậu và Lâm thị tình cảm rất tốt, bởi vậy mấy trong điệt nữ Nhâm Dao Ngọc cùng bà quen thuộc nhất. Chẳng qua hôm qua Lão thái thái ở trước mặt mọi người bởi vì chuyện của nàng dạy dỗ Lâm thị, sau nghe nói Lâm thị nói với Nhâm Thời Mậu rất nhiều lời khó nghe, còn nháo muốn về nhà mẹ đẻ. Cuối cùng không biết như thế nào. Vợ chồng hai người còn ầm ĩ cãi nhau, Nhâm Thời Mậu còn bị Lâm thị cào trầy cổ, tức giận phân phòng ngủ.
Bà cũng không biết nên nói cái gì cho phải, dù sao những việc Lâm gia đối với bà quá mức chịu đựng, dẫn đến tình cảm của bà với Lâm thị cũng có thay đổi. Nghĩ đến đây. Nhâm Thời Giai không khỏi có chút buồn bã.
Nhâm Dao Kỳ luôn luôn chú ý biểu tình Nhâm Thời Giai.
Chuyện Lâm thị bị Nhâm Lão thái thái trước mặt mọi người hắt trà nóng, nàng cảm thấy cũng không đơn giản. Lúc này đây, Lão thái thái thậm chí ngay cả chút mặt mũi của Lâm gia cũng lười cho, mặc dù Lâm gia thiếu nãi nãi có ở đây.
Là chuyện gì làm cho Nhâm gia cùng Lâm gia mâu thuẫn đột nhiên trở nên gay gắt? Nhâm Dao Kỳ cảm thấy đáp án hẳn là từ trên người Nhâm Thời Giai đột nhiên trở về này.
Nhâm Dao Kỳ đang muốn nói cái gì, lại có một nha hoàn vội vàng chạy vào: “Tiểu thư, cô gia đến đây.”
Nghe xưng hô này. Thì biết đây là nha hoàn hồi môn của Nhâm Thời Giai.
Nhâm Thời Giai trên mặt vui vẻ, vội vàng muốn đứng dậy, nha hoàn kia nhanh chân đến đỡ: “Tiểu thư người cẩn thận chút. Cô gia bị Lão thái gia kêu đến hỏi chuyện.”
Nhâm Thời Giai lúc này mới chậm lại động tác, không khỏi nhìn bên ngoài cửa sổ, vội phân phó nha hoàn: “Ngươi đi phân phó phòng bếp, chuẩn bị chút cơm nóng đồ ăn, tướng công lúc này lại đây. Chắc là chưa dùng bữa sáng.”
Nha hoàn vội đáp, gọi một nha hoàn khác đến hầu hạ, chính mình lại chạy nhanh về phòng bếp.
Nhâm Dao Kỳ ở một bên nhìn, càng khẳng định Nhâm Thời Giai không phải là bởi vì cùng Lâm Côn náo loạn mới về nhà mẹ đẻ. Nhìn cử chỉ Nhâm Thời Giai, bà với tướng công mình không có chút nào là hận cả.
Nhâm Dao Kỳ cũng không thể ngồi lại: “Nếu dượng đến đây, Dao Kỳ lần sau lại đến quấy rầy cô cô.” Nói xong, Nhâm Dao Kỳ lại có chút ngại ngùng kéo kéo ống tay áo Nhâm Thời Giai “Dượng là tới mang cô cô trở về Vân Dương thành sao? Dao Kỳ còn muốn ăn điểm tâm Giang Nam ở chỗ cô cô đấy.”
Nhâm Thời Giai trong lòng sung sướng, sờ sờ đầu Nhâm Dao Kỳ: “Con khi nào muốn thì cứ đến, cô cô còn ở chỗ mấy tháng, sẽ không về Vân Dương thành. Cô cô ngại nơi này thanh tịnh, ước gì các ngươi có thể thường thường lại đây ngồi.”
Nhâm Dao Kỳ có chút tò mò: “Nhưng dượng đã tự mình đến đây đón người, người không trở về dượng không tức giận sao?”
Nhâm Thời Giai mặt mỉm cười, mười phần khẳng định nói: “Tự nhiên sẽ không, tính tình dượng con rất tốt.” Có thể là bởi vì ở trước mặt cháu gái nhỏ tuổi, Nhâm Thời Giai lòng phòng bị không nặng, trong giọng nói tràn đầy sự tin cậy cùng không muốn xa rời với trượng phu.
Nhâm Dao Kỳ đại khái chiếm được đáp án mình muốn, đứng dậy cáo từ.
Lúc ra khỏi cửa Nhâm Dao Kỳ lại gặp bà tử đưa thuốc cho Nhâm Thời Giai, Nhâm Dao Kỳ dừng lại bước chân, cười nói: “Nghe nói ma ma biết làm ô mai cam thảo, thật trùng hợp di nương ta sở trường nhất là món này. Nga, di nương ta họ Phương, xuất thân từ Giang Ninh Phương gia. Ma ma nếu là người từ Phương gia vậy di nương ta cũng học được từ ma ma sao? Người nói trước khi xuất giá có đi theo một ma ma phòng bếp học.”
Bà tử kia với chuyện Nhâm Dao Kỳ như vậy cũng có thể đem bà ta cùng Phương di nương buộc lại một chỗ có chút ngạc nhiên, vội thanh minh nói: “Nô tỳ vẫn chưa ở Phương gia làm việc qua, không biết vị Phương di nương mà tiểu thư nói là vị nào. Nô tỳ thời trẻ là tại một phú hộ họ Dương làm việc. Sau này Phương gia Lão thái thái vì Lâm thiếu phu nhân tìm một vị đầu bếp biết làm dược thiện, Dương gia phu nhân liền tiến cử nô tỳ.”
Nhâm Dao Kỳ cau mày nói: “Phải không? Vậy cũng thật đáng tiếc, ta vốn còn muốn mời ma ma thường đi sân di nương ngồi một chút, nói một ít chuyện tình Phương gia đấy.”
Kia mẹ chỉ ở một bên cười làm lành không nói.
Nhâm Dao Kỳ mỉm cười, lướt qua bà mà đi.
Ra cửa, lại vừa vặn đụng phải một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi.
Nam tử này dáng người trung bình, tướng mạo đoan chính, có một chiếc cằm mười phần ngay ngắn. Trên người hắn mặc một chiếc áo gấm mỏng màu xanh đen, bước chân mười phần trầm ổn, sau phát hiện Nhâm Dao Kỳ. Ngẩng đầu lên xem, hai tròng mắt vô cùng có thần.
Nhâm Dao Kỳ hơi ngốc một đoạn, mới phản ứng lại người này là phu quân cô cô nàng, Lâm gia chi thứ hai Lâm Côn.
Nhâm Dao Kỳ quỳ gối thi lễ một cái, hô một tiếng dượng.
Lâm Côn bước chân hơi dừng, quan sát Nhâm Dao Kỳ, giọng dịu dàng cười nói: “Ngươi là nữ nhi Tam ca, kêu Dao Kỳ đúng không? Nghe cô cô ngươi nói ngươi vẽ tranh vô cùng tốt.”
Nhâm Dao Kỳ trong lòng hơi hơi kinh ngạc.
Nàng đời trước với người dượng này không có ấn tượng gì, chẳng qua Nhâm gia tất cả mọi người nói hắn là người tính tình mềm mại vô cùng dễ chung sống. Nói trực tiếp một chút, là loại người không có chí cầu tiến, bảo sao hay vậy.
Nhưng là hắn lại có thể chỉ liếc mắt nhìn cũng biết nàng là Nhâm gia Tam Phòng Nhâm Dao Kỳ, còn biết nàng am hiểu vẽ tranh. Nhâm gia cô nương không ít, tên mười phần tương tự. Nhâm Dao Kỳ cùng hắn gặp mặt số lần tuyệt đối năm ngón tay có thể đếm rõ. Ngay cả cô cô nàng lúc nhìn thấy của nàng cũng nói nàng một năm không gặp, bộ dạng thay đổi suýt chút không nhận ra, vậy mà người này chỉ nhìn nàng một cái liền khẳng định thân phận nàng.
Người này có năng lực quan sát rất tốt, lại rất cẩn thận, mặc dù hắn thật cẩn thận. Nhưng là cẩn thận quan sát hẳn là đã trở thành một loại thói quen của hắn.
Nhâm Dao Kỳ không quá tin tưởng hắn là một người tính tình mềm yếu không có khát vọng như trong lời mọi người vẫn nói.
Lâm Côn không biết tiểu cô nương trước mắt đã đem hắn từ đầu đến chân suy nghĩ một lần, cười hướng Nhâm Dao Kỳ gật gật đầu, cùng nàng cáo biệt, lại nhất chân hướng Noãn Hương các đi đến.
Nhâm Dao Kỳ quay đầu nhìn thoáng qua bóng lưng của hắn, ánh mắt lộ ra một tia suy ngẫm.
Nước Lâm gia so tưởng tượng của nàng còn muốn sâu hơn.
Vốn muốn thiết kế để Phương di nương cùng Lâm thị đối đầu, nhưng hôm nay những người liên quan đến chuyện này vượt qua suy nghĩ của nàng.
Nàng một bên tại Nhâm vốn bị vây trong hoàn cảnh xấu, đem nước khuấy đục mới lợi cho nàng mượn lực đẩy lực. Đem tình thế rơi chậm lại.
Chuyện cho tới bây giờ, nàng hẳn phải cẩn thận suy ngẫm bố cục sau này.
Mặc kệ là gió đông thổi gió tây hay gió tây áp đảo gió đông, làm thế nào để mình thủy chung luôn được lợi?
Bên kia, phu thê hai người Lâm Côn cùng Nhâm Thời Giai vừa vặn gặp mặt.
Nhâm Thời Giai lui vào sau bình phong. Bị Lâm Côn ôm vào lòng.
Ngọt ngào chăm sóc một lúc sau, Nhâm Thời Giai ngẩng đầu có chút khẩn trương nhìn về phía Lâm Côn nói: “Tướng công. Phụ thân tìm chàng đi qua hỏi chàng chuyện gì?”
Lâm Côn giúp đỡ thê tử ngồi đến trên giường đất, mình cũng ngồi tại bên người nàng, đặt tay trên bụng nàng, ấm giọng nói: “Không có gì, bất quá là hỏi chút chuyện mà thôi.”
Nhâm Thời Giai cúi đầu, lôi kéo tay Lâm Côn, có chút nghiêm nghị nói: “Tướng công, thiếp … thiếp nạp cho chàng hai người thông phòng đi.”
Lâm Côn bật cười, cúi đầu nhìn Nhâm Thời Giai nói: “Nàng đây là thế nào? Ta không phải đáp ứng nàng rồi sao? Chỉ có chúng ta cùng con của chúng ta, không có người khác.”
Nhâm Thời Giai nghe vậy lại ngọt ngào lại đau buồn, đỏ vành mắt cúi đầu nói: “Thiếp biết tâm ý tướng công. Nhưng mà cha mẹ thiếp suy nghĩ cũng đúng, thiếp không thể ích kỷ như vậy. Lâm gia chi thứ hai vốn cũng chỉ còn lại chàng, bụng ta lại không tốt. Nếu là… Nếu là… Sau này thiếp còn mặt mũi nào đi gặp cha mẹ chồng.”
Lâm Côn ánh mắt chợt lóe, ôm Nhâm Thời Giai không nói gì.
Nhâm Thời Giai lại thử thuyết phục Lâm Côn: “Mặc dù thiếp sinh được một bé trai, nhưng chỉ bằng một người nó không thể nào khởi động cơ nghiệp chi thứ hai. Mẹ ta kể chờ thông phòng sinh đứa nhỏ liền bán ra ngoài, đến lúc đó, đến lúc đó vẫn chỉ có chúng ta cùng con của chúng ta.” Dừng một chút, nàng lại bổ sung, “Hài tử của chàng chính là hài tử của thiếp, thiếp sẽ nuôi dưỡng chúng thật tốt, để bọn nó thành tài.”
***************
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận