Nhâm Dao Kỳ cùng Nhâm Dao Hoa ngồi chung một chiếc xe ngựa.
Thời điểm xuất phủ ngoại trừ mấy chiếc xe cùng vài bà tử, còn có một phụ nhân trung niên, năng lực quan sát so với mấy bà tử bình thường tốt hơn nhiều, ngũ quan cũng khá thanh tú.
Nhâm Dao Hoa nhìn nhiều vài cái: “Ngươi là người nơi nào đến? Sao trước nay ta chưa từng nhìn thấy ngươi?”
Một vị bà tử Nhâm gia ngồi cùng xe với phụ nhân kia lên tiếng trả lời: “Vị này là Viên tẩu tử, là quản sự thiện phòng hầm than ở tây sơn. Hôm nay vào phủ là muốn gặp quản sự ở hồi sự, lúc đi vừa vặn gặp các vị tiểu thư muốn ra ngoài nên mới lại đây cấp mấy vị tiểu thư thỉnh an.”
“Viên tẩu tử?” Nhâm Dao Kỳ dừng bước chân, quay đầu quan sát phụ nhân kia, cười nói: “Viên quản sự ở hồi sự ngoại viện là gì của ngươi?”
Phụ nhân kia cúi đầu kính cẩn trả lời: “Bẩm chính là đương gia nô tỳ.”
Nhâm Dao Kỳ gật gật đầu, nói với nàng: “Ngươi ngày thường quản chuyện mỏ than tây sơn?”
“Thưa Ngũ tiểu thư, đúng vậy.”
“Ta phiền nhất là ngồi xe ngựa, dọc đường nhàm chán, ngươi đi theo ta kể chuyện thường ngày mỏ than tây sơn giải buồn.” Nhâm Dao Kỳ cười hướng nàng ngoắc tay nói, nói xong nhớ tới mình muốn cùng Nhâm Dao Hoa ngồi chung một chiếc xe, liền quay đầu lấy lòng cười nói, “Tam tỷ, dù sao xe ngựa chúng ta rộng rãi như vậy, thêm một người không vấn đề gì chứ?”
Nhâm Dao Hoa nhìn Viên tẩu tử một cái, thấy nàng xiêm y sạch sẽ, tay mặt cũng làm sạch cũng không nói gì thêm.
Nhâm Dao Kỳ cười nói: “Tam tỷ nhìn cái gì chứ? Chẳng lẽ là quản sự hầm than? Cho nên người phải đen sao?” Nghe được bọn bà tử nha hoàn chung quanh đều cười.
Nhâm Dao Hoa trừng mắt nhìn Nhâm Dao Kỳ, chuyển thân lên xe ngựa.
Nhâm Dao Kỳ hướng Viên tẩu tử ra dấu, cũng theo sau Nhâm Dao Hoa lên xe ngựa.
Viên tẩu tử cẩn thận cùng hai người nha hoàn ngồi chung một chỗ, nàng ta nhìn nhìn Nhâm Dao Hoa rồi lại nhìn nhìn Nhâm Dao Kỳ : “Ngũ tiểu thư muốn nghe cái gì?”
Nhâm Dao Kỳ làm bộ nghĩ nghĩ, chờ xe ngựa chạy một lúc mới cười nói: “Viên tẩu tử muốn nói cái gì liền nói cái gì, ngươi mới vừa rồi là cố ý tại cổng chờ ta sao?”
Nhâm Dao Hoa nghe xong lời này lập tức nhìn lại. Ánh mắt dẫn theo chút xem kỹ đánh giá Viên tẩu tử.
“Đây… Nô tỳ…”
Viên tẩu tử bị Nhâm Dao Hoa nhìn chòng chọc có chút không được tự nhiên, mặc dù nàng ta không làm việc tại hậu viện Nhâm gia, nhưng cũng có nghe nói qua tính tình Nhâm Dao Hoa, vừa rồi nghe được Ngũ tiểu thư cùng Tam tiểu thư muốn ra ngoài, lại nghe nói tỷ muội hai người không hợp, nàng ta có chút suy nghĩ muốn rút lui.
Nhâm Dao Kỳ cười nói với nàng: “Không có việc gì, nàng là Tam tỷ ta, có chuyện ngươi cứ nói đi.”
Nhâm Dao Hoa nghe vậy nhìn Nhâm Dao Kỳ, rồi lại nghiêng đầu sang một bên.
Viên tẩu tử lúc này mới thử thăm dò nói: “Không biết Ngũ tiểu thư có còn nhớ một người họ Chúc.” Nghĩ thầm nếu Ngũ tiểu thư có biểu tình không thích hợp thì nàng không nói nữa.
Không nghĩ Nhâm Dao Kỳ cũng không chút do dự gật đầu nói: “Nhớ rõ. Chúc Nhược Mai là đang làm việc ở mỏ than phía tây sao? Mẫu thân hắn bệnh đã khỏi chưa?”
Viên tẩu tử thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói chuyện cũng thả lỏng một ít: “Đa tạ Ngũ tiểu thư nhớ rõ, Chúc tẩu tử cũng nhờ có tiền thưởng của tiểu thư mà co tiền xem bệnh bốc thuốc. Lại có khuê nữ nhà nàng bên người hầu hạ, bệnh tình cũng tốt lên chút ít.”
Xem ra người Viên gia cũng biết chuyện nàng cho bạc Chúc Nhược Mai.
“Vậy là tốt rồi. Ngươi hôm nay tới tìm ta là vì Chúc gia không đủ bạc xem bệnh?”
“Không, không, không, tiền đủ. Chỉ là…” Viên tẩu tử có chút do dự. Không biết có nên mở miệng hay không.
“Viên tẩu tử có chuyện cứ nói đừng ngại.” Nhâm Dao Kỳ ôn hòa nói.
“Đó là đại phu trấn trên mở phương thuốc cho Chúc tẩu tử chỉ trị được phần ngọn không trị được phần gốc, Nhược Mai cùng Đại Dũng nhà nô tỳ nghe được trong Vân Dương thành có một lão đại phu đối với bệnh của Chúc tẩu tử mười phần hiểu rõ, cho nên Nhược Mai muốn mang mẫu thân hắn đi Vân Dương thành cần y.”
“Vân Dương thành a…” Nhâm Dao Kỳ nghiêng đầu như có điều suy nghĩ.
“Vâng vâng, vị đại phu kia là người Vân Dương thành. Đại Dũng đã từng đi tìm hắn một lần, đem Chúc tẩu tử bệnh tình nói cho hắn nghe, hắn nói hắn có nắm chắc có thể trị. Nhưng còn cần mỗi ngày chẩn bệnh, còn phải châm cứu. Nhưng là đại phu lại không thể mỗi ngày đi tới đi lui Bạch Hạc trấn cùng Vân Dương thành, chỉ có thể để Nhược Mai mang theo mẹ nó đi Vân Dương thành cần y. Nhà Nhược Mai cũng chỉ có một muội muội là có thể chăm sóc mẹ nó, nhưng đứa bé kia cũng chỉ là một cô nương mới mười một tuổi. Nhược Mai lo lắng các nàng, muốn cùng đi qua chăm sóc. Chỉ là vì khi xưa nó muốn có tiền chữa bệnh cho nương hắn đã kí tử khế, nếu không có chủ nhân cho phép hắn không thể tùy ý ra ngoài.”
Nhâm Dao Kỳ trầm ngâm nói: “Chúc Nhược Mai muốn rời khỏi hầm than?”
“Không đúng không đúng. Hắn không muốn đi” Viên tẩu tử vội xua tay. Thợ mỏ ký tử khế là không thể tùy tiện rời đi, ngay cả sinh tử đều phải ở lại bên trong. Dám đào tẩu. Bị bắt là có thể loạn côn đánh chết.
“Hắn chỉ là muốn trước đem bệnh của mẹ trị hết, sau nhất định sẽ còn trở lại. Nhưng mà hắn đi lần này, ít nhiều cũng phải đi mấy tháng, quản sự hầm than sợ hắn đi không trở lại, lại muốn tìm người đến thay hắn làm việc, cũng không muốn gánh trách nhiệm này. Chúng ta không có biện pháp, chỉ có thể đến nơi này cầu xin ngài.”
“Nó thì có làm gì có biện pháp nào nào? Ngươi sao không đi cầu xin tổ mẫu cùng Đại bá mẫu ta?” Nhâm Dao Hoa nhíu mày ngắt lời nói.
“Nô tỳ chỉ là một tiểu quản sự thiện phòng ở hầm than, làm sao có thể gặp được Lão thái thái cùng Đại thái thái.” Viên tẩu tử cười khổ nói.
Nhâm Dao Kỳ nghĩ nghĩ, nói với Viên tẩu tử: “Như vậy đi, ngươi đi về trước, qua hai ngày lại tới cửa tìm ta. Đến lúc đó nói với bà tử giữ của là ngươi muốn tìm… tìm Hương Cần.” Nhâm Dao Kỳ đưa ngón tay hướng Hương Cần đang hầu hạ một bên, “Ta đến lúc đó sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục.”
Là Đại nha hoàn của Nhâm Dao Hoa, Hương Cần yên lặng nhìn chủ tử mình, ở trong lòng yên lặng thổ tào: Lấy tiền công một người mà phải làm nha hoàn cho hai người, cái công việc nha hoàn đúng là không dễ làm.
Viên tẩu tử vừa nghe Nhâm Dao Kỳ thật sự chịu hỗ trợ, vui mừng đầy mặt vội đáp: “Nô tỳ thay Chúc tẩu tử, Nhược Mai cùng Nhược Cúc đa tạ Ngũ tiểu thư.”
Nhâm Dao Kỳ nhìn Viên tẩu tử trên mặt chân thành vui mừng, cười nói: “Ngươi cùng bọn họ không thân cũng chẳng quen, lại nguyện ý vì bọn họ bôn tẩu như vậy, bọn họ cũng phải cảm ơn ngươi thật tốt mới đúng.”
Viên tẩu tử thở dài: “Hai cái hài tử đều là đứa bé ngoan, nghe lời lại hiểu chuyện. Nhược Mai trong ngày thường cũng giúp ta làm không ít việc… Chúng ta cũng là làm hết sức, có thể giúp đều giúp thôi.”
Xe ngựa ngừng lại, Viên tẩu tử hành lễ lui xuống.
Nàng ta vừa đi, Nhâm Dao Hoa liền trừng mắt nói nàng: “Ngươi thật muốn quản những thứ nhàn sự này?”
Nhâm Dao Kỳ nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói với Nhâm Dao Hoa: “Không phải nói người tốt đều có hảo báo sao? Muội nghĩ vì mình cùng người nhà tích thêm ít phúc.”
“Tùy tiện ngươi, đừng để đến lúc đó làm không công một trận.” Nhâm Dao Hoa trầm mặc một hồi, hất mặt đi nói.
Nhâm Dao Kỳ chỉ cười không nói.
Hội chùa Bạch Hạc trấn mở tại lân cận miếu Quan Công, thời điểm xe ngựa chạy đên miếu Quan Công ngoài đường đã sáng trưng một mảnh.
Hai bên đường phố đeo đầy các loại đèn, bày đầy các loại sạp nhỏ.
Rất nhiều nam nữ trẻ tuổi thành đàn kết bạn dạo hội chùa, khắp nơi đều là hoan thanh tiếu ngữ. Tiết nguyên tiêu hội đèn lồng, là thời điểm hiếm có ra ngoài không cần tuân thủ nguyên tắc nơi khuê phòng.
Nhâm gia mấy vị tiểu thư lại thêm một Hàn Du cũng xuống xe ngựa, Nhâm Dao Đình cùng Hàn Du đã sớm tạo thành một nhóm, chỉ vào các sạp hàng bên đường nói chuyện không ngừng.
Hàn Du giống như chưa từng có dạo qua hội chùa, thấy cái gì đều cảm giác mới lạ, không khỏi tạm thời vứt đi vẻ thận trong văn tĩnh thường ngày, trên mặt dạt dào hứng thú.
“Dao Đình, thật sự muốn cám ơn ngươi, nếu không phải ngươi chạy đi nhà cầu xin tổ mẫu, khẳng định ta không thể ra ngoài. Nha —— cái kia là cái gì? Đèn thật đẹp a!”
“Phì —— đó là đang đùa xiếc ảo thuật, phun lửa, mới không phải là đèn đâu?” Nhâm Dao Ngọc cười nói.
Hàn Du có chút ngượng ngùng đỏ mặt, Nhâm Dao Đình cầm tay nàng, nói với Nhâm Dao Ngọc: “Ngươi cho là mỗi người cũng đều y như ngươi, một chút quy củ đại trạch tiểu thư đều không có, trong ngày thường liền thích chạy loạn loạn điên? Nhiều người chưa từng nhìn thấy qua xiếc ảo thuật!”
Nhâm Dao Ngọc nghe vậy có chút không vui, Hàn Du lại hòa hảo nói: “Là ta kiến thức hạn hẹp, ngày thường ít đi ra ngoài. Ta quả thật chưa từng thấy qua xiếc ảo thuật.”
Mấy người được mấy bà tử bảo hộ xung quanh đi đến khu vực đèn kéo quân với đèn cung đình, thấy Hàn Du rất thích một cây đèn kéo quân Hằng Nga cố sự, Nhâm Dao Đình liền mua đưa cho nàng.
Hàn Du cảm tạ Nhâm Dao Đình, cẩn thận đánh giá đèn trong tay, cười hướng mọi người nói: “Ta chính là cảm thấy chuyện xưa này họa thật thú vị, kỳ thật họa công họa không được tốt lắm. Ca ca ta họa tốt hơn nhiều.” Nói tới đây, nàng có chút ngại ngùng nói với Nhâm Dao Đình “Ta không phải nói đèn này không tốt, ta chỉ là …”
Nhâm Dao Đình không để ý cười nói: “Ta biết, trong họa đăng thì họa tượng rất quan trọng, làm sao có thể so sánh với… so sánh với bọn họ? Bất quá chỉ là nhìn náo nhiệt thôi.”
Hàn Du gật gật đầu, lại quay đầu nói chuyện với Nhâm Dao Kỳ cùng Nhâm Dao Hoa: “Nhâm Tam bá phụ vẽ tranh so với ca ca ta còn muốn tốt rất nhiều, ta đã từng trong thư phòng ca ca nhìn thấy một bức.”
Nhâm Dao Kỳ nhớ Nhâm Thời Mẫn đã từng tặng một bức họa tác do chính ông vẽ cho Hàn Vân Khiêm làm tạ lễ, không khỏi cười nói: “Gia phụ trong ngày thường chỉ thích vẽ tranh.”
Hàn Du gật đầu: “Nghe ca ca nói bá phụ nơi đó có không ít họa tác xuất sắc, hắn tặng cho ta ca ca là một bức vẽ Thu Cúc…”
Nhâm Dao Kỳ nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ, lăng lăng nhìn Hàn Du nói: “Phụ thân tặng cho ca ca ngươi là một bộ ‘Thu Cúc đồ’?”
Hàn Du thấy biểu tình Nhâm Dao Kỳ có chút kỳ quái, không hiểu nói: “Đúng vậy, chính là ‘Thu Cúc đồ’. Nghe nói là vẽ hội hoa cúc ban đêm ở phụ cận nghi giang kinh đô. Tam bá phụ dùng sắc mười phần lớn mật, cả một nhánh Giang Đô dùng màu đỏ nhuộm đẫm, lại là tự nhiên như vậy, tuyệt không lộ vẻ đột ngột.”
Nhâm Dao Kỳ nghe lời Hàn Du nói, lòng dần dần trầm xuống, nụ cười trên mặt cũng toàn bộ biến mất.
Nhâm Dao Kỳ không cười thời điểm làm người ta cảm nhận được một cổ lạnh lùng trong trẻo.
************
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận