Bên trong xe ngựa tràn đầy không khí vui mừng.
Nhâm Dao Hoa không trả lời, trong mắt cũng có một chút ý cười, mặc dù mặt nàng vẫn không thay đổi.
Đây là lần đầu tiên sau khi Nhâm Dao Hoa trở về, không khí giữa hai tỷ muội hòa hợp đến vậy.
Xe ngựa một đường chạy trở về Nhâm phủ, lúc Nhâm Dao Anh từ trong xe ngựa bước ra tuy rằng đã đổi một thân xiêm y, diện mạo cũng tẩy sạch một lần, từ đầu đến chân đều được áo choàng che kín, nhưng đứng trong gió vẫn tản mát một cỗ hương vị tao thối.
Tuy rằng nhìn không thấy biểu tình trên mặt nàng, nhưng lại có thể nghe thấy một tiếng nức nở truyền sang.
Lần này nàng ta triệt để mất mặt, chuyện lại xảy ra ở bên ngoài, muốn truyền đi rất dễ dàng, về sau người khác vừa nhắc tới Nhâm gia Cửu tiểu thư liền sẽ nghĩ tới chuyện nàng bị rơi xuống hố phân, thành trò cười của người khác, chuyện này cũng trở thành chướng ngại khi tiếp xúc với người khác.
Đại thiếu nãi nãi cùng Lâm thị mang theo Nhâm Dao Anh đi Vinh Hoa viện nơi ở của lão thái thái, đám người Nhâm Dao Kỳ thì bị đưa về viện mình.
Nhâm Dao Kỳ cùng Nhâm Dao Hoa hai người trước đến chỗ của Lý thị, chờ thỉnh an xong Nhâm Dao Hoa lập tức đi đông gian phòng dò hỏi Hương Cần, Nhâm Dao Kỳ cũng đi qua.
“Nghe được tin tức gì chưa? Người đại tẩu tra được lúc trước là ai?” Nhâm Dao Hoa hỏi.
Hương Cần gật gật đầu: “Trước khi Tam tiểu thư cùng Cửu tiểu thư đi tịnh phòng thì có Ngũ thái thái. Chẳng qua tịnh phòng Cửu tiểu thư sử dụng vì lúc trước phải quét tước và xông hương, Ngũ thái thái các nàng đều không có sử dụng qua.”
Tịnh phòng lúc đó được ngăn cách thành ba gian.
“Chẳng lẽ là người phụ trách dọn dẹp tịnh phòng trước đó dở trò?” Nhâm Dao Hoa nhíu mày.
Hương Cần lắc lắc đầu: “Trước khi Cửu tiểu thư đi vào thì còn có một người khác, lúc ấy bà tử phụ trách quét tước tịnh phòng ngăn lại nói nơi đó là nơi của chủ tử sử dụng không cho nàng ta đi vào, nhưng nàng ta ghét bỏ tịnh phòng dành cho nha hoàn quá đơn sơ cũng không còn chỗ, liền đưa chút tiền cho ma ma trông coi kia. Vài vị ma ma khác thì xem như không biết để nàng ta đi nhanh rồi ra ngoài. Nàng ta rời khỏi không bao lâu thì Cửu tiểu thư đến.”
“Nàng ta là người sân nào?” Nhâm Dao Hoa nhíu mày hỏi, nhà các nàng có nha hoàn lớn gan đến vậy?
Hương Cần vẫn là lắc đầu: “Nàng ta không phải người phủ chúng ta, nàng ta là một trong hai nha hoàn hầu hạ Văn công tử vừa đến đây mấy ngày trước.”
Lời vừa nói ra, ngoài dự liệu của mọi người.
Nhâm Dao Kỳ không khỏi nhớ đến tình cảnh ở noãn lều, cái nha hoàn kia thay mặt Văn công tử đòi nàng phần thưởng.
“Thế nào lại là nha hoàn Văn công tử? Nàng ta cùng Nhâm Dao Anh không động chạm gì nhau, tội gì làm loại chuyện này?”
Hương Cần nghe vậy trên mặt đỏ ửng có chút không được tự nhiên, nhìn Nhâm Dao Hoa một cái, lại nhìn một chút Nhâm Dao Kỳ, tựa có chút không tiện mở miệng.
Nhâm Dao Hoa trừng mắt nàng nói: “Có lời cứ nói, nơi này lại không có người ngoài!”
Lời vừa nói ra, không chỉ có người trong phòng kinh ngạc, ngay cả chính nàng cũng ngây ngẩn cả người.
Trước kia trong mắt Nhâm Dao Hoa, cái Nhâm Dao Kỳ thân muội muội này cùng người ngoài không khác nhau mấy. Thời điểm các nàng bàn bạc chuyện gì cũng đều giấu Nhâm Dao Kỳ, sợ nàng biết được.
Nhưng là hôm nay nàng lại thốt ra nơi này không có người ngoài.
Nhâm Dao Kỳ khẽ rũ con người, trong lòng cũng phứt tạp khó nói nên lời.
Hương Cần ho nhẹ một tiếng. Nhỏ giọng năn nỉ nói: “Tiểu thư, vậy người đừng cùng Chu ma ma nói là nô tỳ nói những lời này.”
Thấy Nhâm Dao Hoa lại trừng mắt nhìn lại đây, Hương Cần vội vàng nói.”Lúc trước có người nghe được Cửu tiểu thư bí mật nói với người bên cạnh bảo hai nha hoàn bên người văn công tử diện mạo quá mức xuất chúng, nhất định là Văn gia chuẩn bị thông phòng nha hoàn cho Văn công tử. Còn nói Cửu tiểu thư tuyên bố nếu nàng là chủ mẫu, loại này yêu mị nha hoàn này nhất định phải sớm đuổi ra ngoài, để tránh tương lai trở thành gieo họa. Cái kia nha hoàn kêu Ngọc Châu đã biết sau liền đối Cửu tiểu thư ghi hận trong lòng, cố ý đi tịnh phòng của Cửu tiểu thư động tay động chân.”
Nhâm Dao Hoa nghe xong lời này trên mặt cũng đỏ lên. Không khỏi phun Hương Cần một ngụm: “Nơi nào nghe được hồ ngôn loạn ngữ!”
Hương Cần có chút ngượng ngùng, xấu hổ dạ dạ nói: “Nô tỳ cũng là từ bên ngoài nghe được, không phải tiểu thư muốn nô tỳ nói ra sao.”
Nhâm Dao Hoa nghẹn lời.
“Cửu tiểu thư nói những lời này là ai truyền tới?” Nhâm Dao Kỳ nhíu mày hỏi.
Nàng không tin Nhâm Dao Anh sẽ để người khác nghe được nàng nói lời như thế.
Nhâm Dao Anh thế nào cũng vẫn là tiểu cô nương, lời như thế không phải nàng có thể nói ra được, mặc dù trong lòng nàng là muốn như vậy, cũng rất không có khả năng nói ra ngoài.
“Là nha hoàn Kim Châu bên cạnh Văn công tử nói. Nàng nói nàng cùng Ngọc Châu hai người nghe được có người đang nói chuyện, nhắc tới Văn công tử cái gì, các nàng liền lặng lẽ tiến lên nghe. Sau đó hai người liền nghe được hai người đang nghị luận chuyện Cửu tiểu thư đang nói mấy câu kia. Chẳng qua các nàng không nhìn thấy người nói chuyện là ai, chỉ biết là hai người bà tử. Sau đại thiếu phu nhân liền đem mấy người bà tử bên cạnh Cửu tiểu thư đều kêu đi, để bọn họ nói chuyện trước mặt Kim Châu. Kim Châu nói có nàng nghe được giọng nói hai bà tử có chút giống, nhưng nàng dù sao không có thấy được mặt hai người kia, cho nên cũng không dám khẳng định đến cùng phải hai người kia hay không.”
“Hừ! Nếu chuyện này thật sự là Ngũ thẩm tại giả thần giả quỷ. Ta đây thật muốn bội phục nàng. Làm chuyện thất đức còn có thể đem chính mình tẩy được sạch sẽ. Cũng khó trách mấy nha hoàn bà tử lợi hại của nàng ta lúc trước đều bị gạt bỏ, bằng không trong phủ này ai không phải nhìn sắc mặt ta mà sống!” Nhâm Dao Hoa châm chọc nói.
“Tam tiểu thư…” Vu Tinh nhỏ giọng gọi nàng một tiếng. Lại nhìn Nhâm Dao Kỳ liếc mắt một cái, có chút rối rắm.
Hiển nhiên chuyện Nhâm Dao Hoa nói là chuyện lúc trước bị cấm nói cho “người ngoài” biết.
Mà Nhâm Dao Kỳ nghĩ nghĩ liền hiểu Nhâm Dao Hoa nói là chuyện gì.
Nghe nói thời điểm Ngũ thái thái Lâm thị gả vào Nhâm gia bên cạnh vốn có mấy cái thị tì rất lợi hại, sau này không biết vì sao đều bị bán ra ngoài, không chừa một mống, kỳ quái là Lâm gia đối với chuyện này cũng không bày tỏ bất mãn, thậm chí cũng không có mượn cớ giúp đỡ mà đưa người qua.
Mẫu thân của Lâm thị là một mười vô cùng cưng chiều nữ nhi, điểm này nhìn tính tình Lâm thị thì biết. Bà ta cũng không vì Lâm thì xuất đầu hiển nhiên chuyện năm đó có nhiều ẩn tình.
Nghe ý tứ Nhâm Dao Hoa, người bên cạnh Lâm thị là có người cố tình gạt bỏ, cuối cùng lại làm Lâm thì cùng Lâm gia ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nhâm Dao Kỳ không biết Nhâm Dao Hoa làm sao biết được chuyện này, nàng đời trước cũng không biết chuyện này, chỉ biết người bên cạnh Lâm thị phần nhiều làm người lam Nhâm gia, có rất ít người đến từ nhà mẹ đẻ nàng ta.
Nếu Nhâm Dao Hoa nói không sai, như vậy người có lý do động thủ với Lâm thị nhất có thể là Đại thái thái. Lão thái thái Khưu thị cũng hoàn toàn có khả năng.
Đây cũng thật là có ý tứ.
Nguyên lai Nhâm gia cùng Lâm gia cũng không thân như một nhà giống mặt ngoài biểu hiện.
Mặc dù Lâm gia Lão thái quân là cô Nhâm Lão thái thái, mà nữ nhi duy nhất của Nhâm Lão thái thái lại gả cho cháu trai Lâm lão thái quân.
Nhâm Dao Kỳ hiểu, nàng đời trước đều giống phụ thân mình mặc kệ chuyện đời, cho nên có rất nhiều chuyện người khác biết nhưng nàng không biết.
“Ngươi lại đi hỏi thăm một chút chuyện tiếp theo thế nào, lại để ý xem tổ mẫu xử lý chuyện này ra sao.” Nhâm Dao Hoa phân phó Hương Cần, nói xong nàng lại nhíu mày, “Chẳng qua tổ phụ tổ mẫu không thích người khác nghe ngóng lung tung…”
Nhâm Dao Kỳ ngẩng đầu cười nói: “Không sao, người ra ngoài hỏi xem mọi người sân khác thế nào. Nếu các nàng cũng đều phái người đi hỏi thăm, ngươi liền đi theo nghe một chút, nếu bọn họ yên lặng ngươi cũng yên lặng, xem như ra ngoài dạo một vòng là được.”
Hương Cần cười hì hì lên tiếng đã biết. Còn kéo cánh tay Vu Tinh: “Ta đây cùng Vu Tinh đi phòng bếp hỏi thăm buổi chiều có gì. Hai vị tiểu thư cơm trưa chỉ dùng chút điểm tâm đó.”
Hương Cần cùng Vu Tinh cặp tay thoải mái đi ra ngoài, ra cửa viện Hương Cần nhỏ giọng nói với Vu Tinh: “Chao ôi, ngươi có hay không cảm thấy hiện tại Tam tiểu thư cùng Ngũ tiểu thư quan hệ khá hơn nhiều? Trước kia loại chuyện đó Tam tiểu thư là không có khả năng nói trước mặt Ngũ tiểu thư. Ngũ tiểu thư cũng thay đổi thật nhiều, Tam tiểu thư nhiều lần đối nàng không khách khí, nàng cũng không giận, lúc nào cùng cười cười đối đãi.”
Vu Tinh trừng nói với nàng: “Như thế nào? Tiểu thư hòa hảo ngươi còn mất hứng?”
“Sao có thể a! Ta chỉ là muốn… Phía trước hai người đều ồn ào thành như vậy, lúc ở thôn trang mỗi lần Tam tiểu thư nhắc đến Ngũ tiểu thư đều là nghiến răng nghiến lợi. Làm cho phu nhân cùng Chu ma ma cũng không dám ở trước mặt nàng nhắc tới Ngũ tiểu thư. Ta còn tưởng rằng các nàng hai người này suốt đời đều là cừu nhân.” Hương Cần lầu bầu nói.
Vu Tinh trầm mặc một hồi. Thở dài: “Tam tiểu thư cùng Ngũ tiểu thư dù sao cũng là thân sinh tỷ muội, cùng cái cha mẹ sinh ra. Chỉ là sau này chúng ta không thể ở trước mặt tam tiểu thư nhắc đến chuyện này. Ta cảm thấy bọn nô tỳ như chúng ta bây giờ cũng tự tại không ít.”
Hương Cần liền vội vàng gật đầu: “Chuyện này còn cần ngươi nói! Chu ma ma đã sớm nhắc nhở qua!”
Đến lúc tối, Vinh Hoa viện bên kia truyền đến tin tức, Lão thái thái đem hai nha hoàn Văn gia đến hỏi chuyện xong, cái gì cũng không làm bỏ qua chuyện này, chỉ để bà tử bên cạnh giáo huấn vài câu rồi công đạo hai người chăm sóc Vân nhị thiếu gia thật tốt.
“Cái gì? Tổ mẫu còn để cho các nàng ở lại Nhâm gia?” Nhâm Dao Hoa kinh ngạc nói.
Hương Cần gật đầu: “Nói là thời gian Ngọc Châu đi vào quá ngắn lại có một mình nàng ta, không thể động tay chân gì.”
Nhâm Dao Hoa nhíu mày: “Dù vậy cũng phải đem người trả về mới đúng! Nhìn nha hoàn đó cũng không phải người an phận.”
Theo như bình thường xử lý mà nói, người hại Nhâm Dao Anh không có tìm được. Nhâm gia sẽ định tội cho người có khả năng nhất là Ngọc Châu, an ủi Nhâm Dao Anh.
Hiện tại Nhâm Lão thái thái bất quá là làm cho người ta thuyết giáo các nàng một phen liền bỏ qua, cũng không có đưa người về Vân gia. Như vậy Nhâm Dao Anh chỉ có thể bị định là tự làm tự chịu.
“Tổ mẫu thật chẳng lẽ tính toán cùng Vân gia…” Nhâm Dao Hoa cúi đầu trầm ngâm nói.
Nhâm Lão thái thái không nghĩ bởi vì chuyện này làm cho Vân Lão thái thái cùng Vân phu nhân trong lòng lưu lại nút thắt, Nhâm gia rất có thể thật sự tính toán cùng Vân gia đám hỏi. Hoặc là nói Nhâm gia đơn phương có ý hướng này.
Nhâm Dao Kỳ không vì quyết định của Nhâm lão thái thái mà cảm thấy ngoài ý muối, Nhâm gia là vì lợi ích. Hy sinh cả đời vài đứa cháu gái bọn họ cũng không do dự, nay chẳng qua để một đứa thứ xuất chịu ủy khuất chút thôi, có gì không được.
Phương di nương nữ nhi nằm trên giường chăn bọc kín thỉnh thoảng truyền ra tiếng khóc thì đau lòng. Nhâm Dao Anh sau khi trở về vẫn luốn khóc muốn tắm rửa, đã tắm bốn lần, còn ói ra hai lần. Nếu không có Phương di nương hết sức ngăn cản, sợ là phải tắm trầy một tầng da Nhâm Dao Anh mới chịu bỏ qua.
“Nương, trên người ta thật là hôi, có thể hay không vẫn luôn hôi như vậy?” Nhâm Dao Anh nghẹn ngào truyền đến.
Phương di nương vỗ nhẹ nàng, dịu dàng an ủi: “Sẽ không, nương nghe trên người của ngươi là thơm.
Dưới chăn truyền đến Nhâm Dao Anh nhỏ giọng nức nở: “Nhưng người khác đều biết con bị rơi vào hầm xí, con …Con về sau không muốn đi ra ngoài gặp người…”
Phương di nương nhắm lại mắt, nắm chặt quả đấm đem bàn tay của nàng đâm rách. Lúc mở mắt, trong mắt lóe lên sự sắc bén, nhưng giọng nói của nàng vẫn nhu hòa như cũ: “Người khác sẽ không nhớ kỹ chuyện này thật lâu, chờ mấy ngày nữa mọi người đều quên.”
“Nương, con hận các nàng! Các nàng làm cho con xuấ hổ đến vậy!” Nhâm Dao Anh đột nhiên xốc lên chăn, hai mắt sưng đỏ vì khóc tràn đầy xấu hổ cùng giận dữ.
Phương di nương sờ sờ đầu nàng, dịu dàng an ủi: “Nương biết, nương sẽ không để cho người hại con được dễ chịu.”
Nhâm Dao Anh ôm tay Phương di nương ngủ thiếp đi, trên lông mi còn treo một giọt nước mắt.
Phương di nương đưa tay giúp nàng lau, trông nàng trong chốc lát, mới đứng dậy đi ra.
“Đi đem Vu ma ma gọi tới, ta có việc phân phó bà ta.” Phương di nương phân phó với nha hoàn.
Nha hoàn khom người lui xuống, Phương di nương đi thư phòng cách vách.
Phương di nương là biết chữ, lối Trâm hoa Khải thư còn viết rất tốt, địa phương Nhâm Thời Mẫn ra vào đều phải có thư phòng, cho nên chỗ ở của Phương di nương cũng có một thư phòng nhỏ.
Chờ Vu ma ma tiến vào, Phương di nương đã viết xong một phong thư, thổi khô mực nước sau đó cất cẩn thận vào bìa thư.
“Ngươi ngày mai xuất phát, trở về Giang Ninh một chuyến.” Nhà mẹ đẻ Phương di nương tại Giang Ninh.
Vu ma ma cúi đầu lên tiếng, cũng không tỏ ý bất mãn gì với chuyện trời lạnh còn phải xa nhà.
Mẹ con Lâm lúc này vui mừng không kìm được.
Từ chuyện Nhâm lão thái thái xử lý hai nha hoàn của Vân Văn Phóng có thể thấy được, Nhâm gia đối với chuyện kết thân với Vân gia không phải không có ý tưởng.
Lâm thị cho rằng chỉ cần Nhâm gia có ý tứ này, dựa vào địa vị của mình trước mặt Lão thái thái, lại có nhà mẹ đẻ chính mình ở phía sau ủng hộ, bà ta nếu muốn mưu tính một cuộc hôn sự cho con gái mình cũng không phải không thể.
Nhâm Dao Ngọc cảm thấy rốt cục hãnh diện.
Chuyện tình bị mẹ con Phương di nương thiết kế đuổi ra Vinh Hoa viện, làm cho nàng mấy ngày nay vừa nghĩ tới liền hận vô cùng. Hôm nay rốt cục trút cơn giận.
Lâm thị nhịn rất nhiều năm cuối cùng vẫn quên lời mẫu thân dặn dò, không nên cùng Phương di nương đối địch.
(Nếu có sai lỗi chính tả mong mọi người thông cảm bỏ qua cho).
*********
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận