Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Đích Mưu (Dịch)
  4. Chương 45: Ngươi không nhớ ta

Đích Mưu (Dịch)

  • 421 lượt xem
  • 1736 chữ
  • 2022-04-24 22:09:01

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Nhâm Dao Kỳ có chút không biết làm sao.

Nhâm Ích Ngôn lắc lắc đầu vỗ nhẹ bả vai Nhâm Ích Quân, giọng nói dẫn theo chút dịu dàng trách cứ: “Tam đệ, chúng ta đang nói chuyện kỳ nghệ của Vân Khiêm, ngươi thế nào còn kéo đến người Ngũ muội? Đệ lúc trước không phải từng đánh cờ với Vân Khiêm sao?”

 

Nhâm Ích Quân nhíu mày, nghiêng người tránh tay Nhâm Ích Ngôn, không biết nghĩ tới điều gì sắc mặt có chút không vui, liếc Hàn Vân Khiêm một cái hừ nhẹ một tiếng liền quay đầu sang một bên, cũng không trả lời câu hỏi của Nhâm Ích Ngôn.

Nhâm Ích Ngôn có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể áy náy hướng Hàn Vân Khiêm cười cười.

Hàn Vân Khiêm đem đôi ngươi đen láy trầm tĩnh từ người Nhâm Dao Kỳ thu về, cười đối Nhâm Ích Ngôn gật gật đầu, nghĩ nghĩ lại hỏi Nhâm Ích Quân: “Ích Quân huynh, Vân Khiêm nhưng có chỗ nào làm không đúng, không cẩn thận đắc tội huynh? Vân Khiêm vì chính mình ngôn hành không cẩn thận mà nguyện ý xin lỗi.”

Mấy ngày nay hắn tinh tế cảm nhận được thái độ của Nhâm Ích Quân với hắn khác nhau một trời một vực với trước kia, hắn đã sớm nghe nói Nhâm gia Tam thiếu gia tính tình cổ quái hỉ nộ vô thường, cho nên lúc trước cũng không đặc biệt để ý. Nay nhìn, giống như Nhâm Ích Quân bởi vì có chuyện gì nên mới sinh lòng khúc mắc với hắn.

Nhâm Ích Quân còn không nói chuyện, Nhâm Ích Ngôn liền thay hắn nói: “Vân Khiêm ngươi đừng hiểu lầm, tính tình Tam đệ ta chính là như vậy, bất quá hắn cũng không có ác ý, kính xin ngươi bỏ qua cho mới phải.”

Nhâm Ích Quân liếc nhìn Nhâm Ích Ngôn một cái, mặc dù có chút không vui, lại không nói thêm gì nữa.

Khâu Uẩn vuốt cằm cười nói với Nhâm Ích Quân: “Ý của Tam biểu huynh có nghĩa là, ngũ biểu muội chơi cờ còn tốt hơn Vân Khiêm?”

Nhâm Ích Ngôn nghi ngờ nhìn Nhâm Ích Quân, thấy hắn như cũ một bộ hờ hững không quan tâm, chỉ có thể tiếp tục thay hắn trả lời: “Tam đệ gần đây thường cùng Ngũ muội đánh cờ, chắc là thua vài lần. Hắn chính là tính tình này, người nào thắng hắn hắn liền cao hứng. Ngũ muội muội cầm kỳ thư họa là tam thúc ta tự mình dạy, so với những nữ tử khuê các thì giỏi hơn. Chẳng qua nói kỳ nghệ của nàng tốt hơn Vân Khiêm chỉ vì thiên vị muội muội mình thôi.”

Nhâm Ích Ngôn lời nói nghe qua tuy rằng hợp tình hợp lý, nhưng là rõ ràng tính tình Nhâm Ích Quân mọi người đều biết, hắn cũng không phải loại người huynh hữu đệ cung anh em hòa thuận, hắn khen một người, thì nhất định người đó có mặt hơn người.

Ngay cả Hàn Vân Khiêm tiếp xúc cùng Nhâm Ích Quân chỉ mấy ngày ít ỏi cũng nhìn thoáng qua Nhâm Dao Kỳ đang ngồi bên kia.

Khâu Uẩn nhìn về phía Vân Văn Phóng, đột nhiên vỗ tay cười nói: “Ta đây nên hỏi Ngũ muội muội một chút đi, vì sao nàng chỉ cùng Tam biểu huynh đánh cờ, ta còn không biết thì ra Ngũ muội muội không chỉ vẽ tranh tốt. Tử Thư, ngươi cùng ta đi đi.”

Nói xong Khâu Uẩn liền nhân lúc mọi người còn đang kinh ngạc, một phen kéo Vân Văn Phóng đi nhanh hướng Nhâm Dao Kỳ bên kia.

Nhâm Ích Ngôn muốn nói điều gì, nhưng đột nhiên nghĩ đến trước kia có nghe phụ thân nói đến Vân gia, Khâu gia cùng Nhâm gia chuyện đám hỏi, hắn nhìn bóng lưng Khâu Uẩn cùng Vân Văn Phóng, cuối cùng vẫn đem ngăn cản lời nói nuốt xuống.

Hàn Vân Khiêm cũng nhìn Khâu Uẩn cùng Vân Văn Phóng liếc mắt một cái, mặc dù đứng lại tại chỗ không hề động, cũng cân nhắc chuyện thái độ của Nhâm ích Quân cùng Nhâm tam lão gia đối với hắn.

Bên kia Nhâm Dao Kỳ nhìn Khâu Uẩn cùng Vân Văn Phóng hướng nàng đi đến, hơi hơi nhíu nhíu mày.

Nữ quyến bên này tuy rằng chỉ có nàng một người ngồi ở góc, nhưng trong lều ấm cũng không thiếu nha hoàn bà tử hầu hạ, trước mặt mọi người, chung quanh lại phần lớn là chí thân thế giao, cho nên cũng không có ai cảm thấy hành vi Khâu Uẩn cùng Vân Văn Phóng có chỗ thất lễ.

“Ngũ biểu muội.” Khâu Uẩn tươi cười thân thiện kêu.

Nhâm Dao Kỳ đứng dậy thi lễ một cái, kêu một tiếng “Biểu ca, Văn công tử.”

Khâu Uẩn cùng Nhâm Dao Kỳ hàn huyên trong chốc lát, cũng không có nhắc đến chuyện chơi cờ.

Sau dứt khoát đi vài bước đến bên mâm đựng trái cây cầm lên vài quả. Còn tươi cười dịu dàng sai sử hai người nha hoàn phía sau Nhâm Dao Kỳ đi giúp hắn ngâm trà cắn hạt thông.

Hắn nắm giữ khoảng cách vô cùng tốt, bên này nếu là nhỏ giọng nói chuyện bọn họ nghe không rõ, nhưng lại làm người khác thấy rõ tình hình bọn họ bên này.

Nhâm Dao Kỳ lúc hắn sai sử nha hoàn nàng thì có chút cảnh giác, cảm thấy tình hình này có chút giống như đã từng thấy qua. Nhưng người ngoài nhìn không ra nơi này lại cái gì không ổn, nàng lại không thể phản ứng quá mức.

Nhìn Vân Văn Phóng vẫn đứng trước mặt mình không nói gì, Nhâm Dao Kỳ đang nghĩ tới muốn gọi hai nha hoàn hầu hạ trà nước kêu lại đây, Vân Văn Phóng cuối cùng cũng mở miệng: “Đa tạ ngươi cho phần thưởng.”

Lời này nghe rất bình thản, không giương cung bạt kiếm như kiếp trước, tựa hồ bắt đầu rất tốt, vì thế Nhâm Dao Kỳ cười gật đầu: “Còn chưa có chúc mừng Văn công tử lúc trước thi đấu đoạt được vị thứ nhất.”

“Ngươi sợ ta?”

Vân Văn Phóng đột nhiên có chút không xác định thấp giọng hỏi một câu như vậy cùng đề tài hai người nói lúc nãy cách một vạn tám nghìn dặm.

Nhâm Dao Kỳ hơi sững sờ, lập tức cười lắc đầu phủ nhận: “Làm sao có thể?”

Vân Văn Phóng mày rậm nhíu lại, tinh mâu chăm chú nhìn chằm chằm Nhâm Dao Kỳ, nghiêm túc suy nghĩ lời nàng nói.

Nhâm Dao Kỳ không thích hắn ánh mắt, tuy rằng cũng không có ác ý, thậm chí có thể nói là có chút tinh khiết trẻ con.

Nhưng hắn bẩm sinh mang một loại xâm lược hơi thở. Có thể vì hắn tuổi còn chưa lớn, dung mạo lại cực kỳ tuấn tú, cho nên người khác không nhận thấy quá rõ ràng.

Nhâm Dao Kỳ trong lòng lại có chút sợ hãi.

“Trước ta nói muốn xem họa của ngươi, ngươi có họa cho ta không?” Vân Văn Phóng đúng lý hợp tình nói.

Nhâm Dao Kỳ nén giận, ngẩng đầu nhìn Vân Văn Phóng bình thản lại nghiêm túc nói: “Văn công tử, tuy nói hai nhà ta ngươi là thế giao, nhưng là dù sao nam nữ hữu biệt. Ngươi nên biết, đồ vật riêng tư đối với thanh danh nữ tử có bao nhiêu ảnh hưởng. Cho nên, xin thứ cho ta không thể vô cớ cho ngươi đồ của ta.”

Nhâm Dao Kỳ cùng hắn giảng đạo lý, đời trước hai người ồn ào thành như vậy nàng cũng có trách nhiệm, đời này nàng không muốn cùng một đứa nhỏ mười ba tuổi kết thù, nàng thử đem hắn như vãn bối mà đối đãi, như thế có thể đối với hắn thêm vài phần tha thứ .

“Ngươi là vì nguyên nhân đó mới không nói chuyện với ta?” Ngoài dự kiến Nhâm Dao Kỳ là Vân Văn Phóng cũng không vì nàng cự tuyệt mà tức giận, ngược lại nở nụ cười tươi tắn hỏi.

Nhâm Dao Kỳ cảm thấy tâm tư người này thật đúng là làm cho người ta không biết đâu mà lần, đang muốn gật đầu trả lời “phải’, nụ cười Vân Văn Phóng lại dần phai nhạt.

“Ngươi quả nhiên không nhớ rõ ta…”

Những lời này mặc dù là hắn thì thào tự nói, nhưng Nhâm Dao Kỳ đứng đó vẫn có thể nghe thấy được.

Nàng không khỏi biến sắc, thiếu chút nữa cho rằng Vân Văn Phóng cùng nàng đều là trọng sinh. Nhưng là cẩn thận ngẫm lại lại cảm thấy không đúng, vì thế nàng hỏi: “Văn công tử lời này là có ý gì? Chúng ta trước kia… Đã gặp mặt?”

Nàng vẫn cho là chỗ hành lang gấp khúc Nhâm gia đại trạch là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Nhâm Dao Kỳ không khỏi cẩn thận hồi tưởng trí nhớ đời trước, nhưng đã rất lâu rồi, nàng thật sự không thể nhớ nổi.

Vân Văn Phóng nhìn nàng biểu tình hoang mang, mấp máy môi, tựa là có chút bất mãn.

Khi hắn đang muốn mở miệng nói chuyện, bà tử lúc trước cùng Nhâm Dao Hoa đi thay quần áo liền vội vàng chạy vào, nhìn quanh bốn phía lập tức hướng Nhâm Dao Kỳ đi đến.

Thời điểm đến gần Nhâm Dao Kỳ, lại bị Khâu Uẩn luôn một bên thảnh thơi thưởng thức trà bánh gọi lại: “Bà tử ở đâu, xung ngang đánh thẳng không hiểu quy củ?”

Nhâm Dao Kỳ nhận ra là Chu ma ma thủ hạ đắc lực của Lý thị, liền cười nhìn Khâu Uẩn nói: “Đây là bà tử bên cạnh mẫu thân ta, chắc là thấy bên cạnh ta không ai hầu hạ có chút nóng nảy, lúc này mới vội vàng đã chạy tới. Kính xin biểu ca không cần trách cứ.”

Lời này nói ra làm hai nha hoàn đứng cạnh cẩn thận hầu hạ Khâu Uẩn có chút xấu hổ, cúi đầu chậm rì rì tiến đến gần.

Khâu Uẩn hơi hơi nhíu mày, ho nhẹ một tiếng mặt không đổi sắc cúi đầu thưởng trà, cũng không bới móc bà tử kia.

Nhâm Dao Kỳ đứng dậy nói với Chu ma ma: “Tam thẩm, đại tẩu các nàng như thế nào còn chưa trở lại? Ngươi theo ta đi ra ngoài xem sao.” Nói xong nhìn Vân Văn Phóng gật đầu cười, liền đi thẳng ra ngoài.

          ***********

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top