Nhâm Dao Kỳ chưa bao giờ rối rắm chuyện có đi hay không đi xem băng cầu.
Những ngày qua nàng nàng lấy lý do trời lạnh mà trốn ở Tử Vi viện không ra ngoài, Khâu uẩn trước mặt mọi người hỏi nàng một câu, nếu cố ý tránh hai người Vân Văn Phóng cùng Khâu Uẩn ngược lại sẽ làm cho người chú ý.
Băng cầu là một hoạt động thường gặp của người Yến Bắc mỗi khi mùa đông đến, Nhâm Dao Kỳ mặc dù không có chính mình chơi đùa, nhưng cũng xem qua vài lần.
Các nàng bất quá ngồi bên bờ tạm dựng lều ấm quan sát. Nam tử bọn họ lại chia thành mấy đội mang giày trượt băng lên sông thi đấu.
Đương nhiên người quan sát cũng đặt cược xem thử đội nào thắng, chẳng qua chi ra chút bạc vụn, mặc dù là đoán đúng, tiền này cũng chỉ dùng để khen thưởng tôi tớ ra sân thi đấu, không thật sự dựa vào mấy này để kiếm tiền. Nếu không không phải là phong nhã nữa mà là nhục nhã.
Ngày hôm đó trước khi ra ngoài Nhâm Dao Kỳ muốn đi gặp Lý thị một phen, vốn là muốn chờ Nhâm Dao Hoa cùng nhau thỉnh an rồi cùng ngồi xe rời đi, không ngờ Nhâm Dao Hoa đã đi Vinh Hoa viện trước rồi.
Lý thị bảo Chu ma ma cầm một cái hà bao đưa cho Nhâm Dao Kỳ nói: “trong này có chút bạc vụn, con dùng làm khen thưởng cho bọn hạ nhân, đưa cho nha hoàn cầm lấy đi.”
Nhâm Dao Kỳ nhận lấy, ngẩng đầu nhìn Lý thị cười nói: “Đã biết, mẫu thân.”
Lúc đi ra, Nhâm Dao Kỳ lại đem túi tiền trả lại cho Chu ma ma: “Nguyệt ngân của ta vẫn còn chưa sử dụng, hơn nữa ngày Tết thu được tiền lì xì cũng gần hai trăm lượng. Mấy ngày trước đây phụ thân lại cho hai tờ ngân phiếu một trăm lượng dùng để mua sách, đồ dùng văn phòng tứ bảo. Bạc này ma ma giữ lại đi.”
Chu ma ma vội nói: “Đây là phu nhân bảo lão nô chuẩn bị cho tiểu thư, Tam tiểu thư cũng có, ngài vẫn là cầm lấy.”
Nhâm Dao Kỳ lại đem hà bao đẩy trở về, dịu dàng nói: “Ta biết mẫu thân không muốn ta cùng Tam tỷ ủy khuất, ta cũng không muốn cô phụ tâm ý của người, cho lúc nãy trước mặt người ta mới nhận. Chẳng qua ma ma người thường thay mẫu thân quản trướng, tình hình Tử Vi viện ngài rõ hơn ai hết. Nơi mẫu thân cần dùng tiền nhiều hơn.”
Thời điểm Lý thị gả vào Nhâm gia gần như không có đồ cưới gì, hàng tháng cũng phải nhận ba mươi lượng nguyệt ngân để chi tiêu.
Cũng may ba mươi lượng nguyệt ngân của Nhâm Thời Mẫn từ lúc lý thị vào cửa liền đưa cho bà, mà Nhâm Thời Mẫn lại chưa bao giờ để ý ít bạc này, cũng chưa bao giờ hỏi bạc Lý thị.
Nhâm gia không thiếu tiền, vài vị lão gia Nhâm gia hàng năm có thể đến khố phòng nhận nhiều nhất hai ngàn lượng làm phí xã giao. Đại thiếu gia Nhâm Ích Ngôn đã thành thân hàng năm cũng có thể lãnh một ngàn lượng.
Chẳng qua vượt qua hai ngàn lượng liền cần có con dấu phê chuẩn chỗ Nhâm lão thái gia. Ngoài lão thái gia chi thứ hai cùng Tứ lão gia ở kinh thành, mấy vị gia khác có rất ít khi cần Nhâm lão thái gia phê chuẩn, dù sao hai ngàn lượng cũng không phải con số nhỏ.
Lý thị mỗi tháng sáu mươi lượng bạc, ngoài việc phải thưởng cho hạ nhân còn phải trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, thường xuyên thiếu bạc.
“Ngũ tiểu thư…” Chu ma ma sững sờ nhìn Nhâm Dao Kỳ, ánh mắt không khỏi ửng đỏ.
Sau khi trở về lần này biểu hiện Nhâm Dao Kỳ rất ra ngoài ý của bà. Nhâm Dao Kỳ cười cười, xoay người đi.
Từ nhà chính đi ra, đi ngang qua Tây viện, Nhâm Dao Kỳ nghĩ nghĩ lại rẽ vào thư phòng Nhâm Thời Mẫn.
Nhâm Thời Mẫn đang ngồi ở thư án vừa uống trà vừa giám định mấy nghiên mực ông mới mua.
Thấy Nhâm Dao Kỳ đẩy cửa tiến vào, hắn để chén trà xuống ngoắc nàng cười nói: “Dao Dao mau đến nhìn xem, mấy khối trừng nê nghiễn* này là phụ thân mới tìm được, đều xuất từ tay danh gia.”
*Trừng nê nghiễn: là một trong tứ đại danh nghiễn bao gồm: Đoan nghiễn, Hấp nghiễn, Thao nghiễn, Trừng nê nghiễn. Trong đó đặc bieeth nhất là Trừng nên nghiên vì nó được làm từ gốm.
Nhâm Thời Mẫn tươi cười mang theo chút vui vẻ giống tiểu hài tử, mỗi lần ông được thứ tốt ông đều không thể che dấu được niềm vui.
Trước kia Nhâm Dao Kỳ sẽ âm thầm oán phụ thân quá mức tự nhiên lại đạm bạc như vậy, bây giờ sẽ không như thế.
Nhâm Dao Kỳ tiến lên cùng Nhâm Thời Mẫn quan sát nghiên mực một phen sau đó nói: “Hôm nay trong phủ chúng ta có đấu băng cầu, phụ thân không đi sao?”
Nhâm Thời Mẫn không hứng thú trả lời: “Băng cầu có gì hay mà nhìn? Một đám mãng phu đánh tới đẩy lui! Bất lịch sự! Ngươi muốn đi?”
Nhâm Dao Kỳ gật đầu: “Đã lâu không ra cửa, bọn tỷ muội đều đi.”
Nhâm Thời Mẫn từ ngăn kéo dưới thư án kéo ra một hộp gỗ đàn, từ bên trong lấy ra hai tờ ngân phiếu một trăm lượng đưa cho Nhâm Dao Kỳ: “Đi tìm mẫu thân con đổi thành bạc trắng cầm đi thưởng hạ nhân, tùy tiện giúp phụ thân chọn một đội.”
Nhâm Dao Kỳ cười tủm tỉm nhận, nhận được lại nhìn nhìn: “Con đây đặt đội đai đỏ được không?”
Nhâm Thời Mẫn còn nghiêng đầu thật sự nghĩ nghĩ: “Màu đỏ quá tầm thường khí, vẫn là chọn đội trắng đi.”
Nhâm Dao Kỳ khinh bỉ nói: “Cũng sắp qua năm mới, nhà ai cột đai lưng trắng a? Cũng không ngại xui!”
“Vậy thì đội xanh?”
Nhâm Dao Kỳ làm mặt quỷ: “Càng muốn đặt đội đỏ! Con liền thích màu đỏ!” Nói xong cũng đắc ý đứng dậy chạy lấy người.
“Tiểu hài tử chính là tùy hứng, thua đừng khóc.” Nhâm Thời Mẫn lắc lắc đầu, mặt tràn đầy bất đắc dĩ nói.
Lúc ra cửa, Nhâm Dao Kỳ cùng Tứ tiểu thư Nhâm Dao Âm ngồi chung một chiếc xe ngựa.
Trước sau mấy chiếc xe ngựa ngồi đều là Nhâm gia các vị tiểu thư, Nhâm Dao Kỳ còn có thể nghe được giọng nó líu ríu của Nhâm Dao Ngọc ngồi trong xe ngựa phía sau, cùng giọng nói của ma ma đang khuyên nàng ta buông mành.
So sánh, xe ngựa của Nhâm Dao Kỳ yên tĩnh hơn nhiều.
Nhâm Dao Âm ngồi ở bên bàn nhở trên xe ngựa ngâm trà, động tác thuần thục tao nhã, tươi cười trầm tĩnh, xe ngựa lung lay cũng không làm tay nàng rung động.
Nhâm Dao Kỳ chống cằm ngồi ở đối diện nàng thưởng thức động tác của nàng.
“Lúc trước Tam biểu ca còn cố ý hỏi ta Ngũ muội muội có đi hay không đấy.” Nhâm Dao Âm dùng cốc tử sa rót một chén trà nhỏ đưa cho Nhâm Dao Kỳ, mỉm cười nói.
Nhâm Dao Kỳ vững vàng tiếp nhận, cười hướng nàng nói một tiếng cám ơn.
Nhâm Dao Âm biểu tình dịu dàng cùng ngày thường không khác, Nhâm Dao Kỳ không cảm giác được trong lời nói của nàng có nửa phần không vui.
Nhâm Dao Kỳ không biết Nhâm Dao Âm có biết Nhâm gia chọn nàng cùng Khâu gia đám hỏi hay không, cũng không biết nàng đối với chuyện này giữ thái độ gì.
Nàng kiếp trước cùng mấy vị tỷ muội trong nhà lui tới không sâu, nhưng cùng Nhâm Dao Âm chung đụng khá nhiều, mặc dù được Lão thái thái sủng ái cũng không tỏ thái độ gì trước mặt mấy tỷ muội, đối với người nào cũng một tình tình hòa ái dễ gần, vì vậy Nhâm Dao Kỳ với nàng thân cận hơn so với người khác.
Nhưng cũng vì vậy Nhâm Dao Âm ở Nhâm gia không có tỷ muội tốt nào.
“Ồ? Hiếm có như thế, muội đây có chút thụ sủng nhược kinh.” Nhâm Dao Kỳ nhìn về hướng Nhâm Dao Âm, trêu đùa một câu.
Nhâm Dao Âm “Phì” một tiếng, cười sẵng giọng: “Muội chỉ thích ranh mãnh. Biểu ca chắc là ít gặp muội ra ngoài, nghĩ tới thân thể muội nên mới cố ý hỏi. Biểu ca đây là xuất phát từ tâm ý, ý nữa gập người nhớ nói một câu cảm tạ.”
Nhâm Dao Kỳ chép miệng: “Đã biết.”
Nhâm Dao Âm lắc lắc đầu, thu liễm thần sắc nhỏ giọng nói: “Ngũ muội muội, đừng nói Tam biểu ca tại Khâu gia thân phận tôn quý, ở Nhâm gia chúng ta cũng rất được trưởng bối coi trọng, tổ mẫu lại đối với hắn giống như tôn nhi nhà mình. Muội cùng hắn quan hệ thân thiết, hắn đối muội thân mật, về sau nếu là có chuyện, hắn ở trước mặt tổ mẫu nói một câu bằng người khác nói mười câu.”
Nhâm Dao Kỳ có chút ngượng ngùng cười nói: “Đa tạ Tứ tỷ tỷ nhắc nhở, muội đã biết.”
Nhâm Dao Âm gật đầu cười, đem chén trà trước mặt Nhâm Dao Kỳ bưng trở về, đổ nước bên trong vào một cốc khác, lại đổi một lý trà nóng thả trở lại.
Nhâm Dao Kỳ nâng chung trà lên nhấp một miếng, trong lòng lại là đang suy nghĩ ý tứ Nhâm Dao Âm khi cùng nàng nói những chuyện này.
Nhâm Dao Âm đây là đang cổ vũ nàng cùng Khâu Uẩn tiếp xúc nhiều thêm, lấy được Nhâm lão thái thái hoặc là được Nhâm gia coi trọng?
Đời trước thời điểm nàng tuổi này đúng là suy nghĩ làm sao để được Nhâm lão thái thái để ý, cũng cùng những người cùng hệ khác trong Nhâm gia muốn có quan hệ tốt với Khâu Uẩn.
Nhâm Dao Âm lời này gãi đến chỗ ngứa.
Chỉ là Nhâm Dao Âm lại cùng nàng nói những lời này…
Là vì nàng ta thật sự quan tâm muội muội hay có tâm tư khác?
********
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận