Buổi sáng ngày thứ hai, Chu ma ma trước mọi người Tử Vi viện thông báo người được lên làm quản sự ngoại viện.
Quả nhiên là hai người Ngưu tẩu tử cùng Lưu ma ma.
Ngụy ma ma vốn vốn ý cười đầy mặt đột nhiên cứng lại, mọi người cũng có chút kinh ngạc nhìn bà, đương nhiên cũng có người bất mãn cái biểu tình tự đắc bà ngày hôm qua, vì vậy đều vui sướng khi người khác gặp họa.
Có người nhiều chuyện nhịn không được lên hỏi Chu ma ma: “Hôm qua không phải nói là ngụy ma ma sao? Sao hôm nay lại đột nhiên đổi thành Lưu ma ma?”
Chu ma ma khép ống tay áo, mặt không thay đổi lườm người nọ một cái: “Ai ở bên ngoài hồ ngôn loạn ngữ, tự mình đoán bừa tâm tư chủ tử? Ta nhớ rõ chủ tử chưa từng cho phép hạ nhân đàm tiếu chuyện của chủ tử.” Nói xong một câu này liền xoay người đi, để lại mọi người to nhỏ nghị luận.
Ngụy ma ma trên mặt lúc đỏ lúc trắng, nhìn Ngưu tẩu tử cùng Lưu ma ma được mọi người vây quanh, hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Đợi cho nhiệt tình mọi người giảm đi, Chu ma ma hướng Lưu ma ma nháy mắt, sau đó quay người trở về phòng mình. Lưu ma ma thấy thế, cùng mọi người hàn huyên vài câu, chờ họ dần tản đi hết, mới lặng lẽ đi theo. Vào phòng Chu ma ma, Lưu ma ma mới mỉm cười hướng bà thi lễ: “Chu ma ma quả thật là người có bản lĩnh, lần này làm phiền người vì muội tử tính toán.”
Chu ma ma mỉm cười, khoát tay áo: “Mặc dù ta xuất lực, nhưng ngươi cũng phải có chút năng lực mới được, phải biết rằng vị chủ tử kia không phải dễ lừa gạt như vậy.” Nói xong Chu ma ma lại nhìn Lưu ma ma liếc mắt một cái, “Việc nếu như đã thành, không biết tờ giấy kia ngươi…” Đây là đang nhắc nhở Lưu ma ma thực hiện ước định hai mươi lượng bạc.
Lưu ma ma vỗ vỗ trán: “Nhìn xem, tiểu muội cao hứng.” Nói xong từ tay áo lấy ra một hà bào lại từ bên trong lấy tờ giấy hôm qua Chu ma ma viết đưa qua, Chu ma ma chỉ cười không nói tiếp tục nhìn chằm chằm động tác Lưu ma ma.
Lưu ma ma lúc bỏ tiền có chút do dự, sau đó đổ ra năm lượng bạc kính cẩn đưa tới.
Chu ma ma nhìn cũng không tiếp, cười như không cười nhìn Lưu ma ma cũng không lên tiếng.
Lưu ma ma cười làm lành nói: “Hiện tại trên người không có nhiều bạc như vậy…”
Chu ma ma ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hà bao Lưu ma ma, lật tay đem tay Lưu ma ma đẩy về: “Hôm qua ta cũng nói, giúp ngươi chẳng qua ngươi là người sảng khoái, nay nhìn… Thôi, này bạc ta vẫn không cần, chẳng qua… Ngươi cũng đừng quên, cuối cùng ai được phải sang năm mới quyết định, mặc dù muốn qua sông đoạn cầu, có phải là quá sớm hay không?”
Lưu ma ma nghe vậy trong lòng một “Lộp bộp”, đảo mắt lại giống như bổng nhiên nhớ ra gì đó, vỗ tay: “Nhìn xong cái trí nhớ này.” Nói xong ở bên hông mình sờ sờ vài cái, không biết từ đâu lấy ra một hà, sau đó móc ra mười lượng bạc nữa dâng đến trước mặt Chu ma ma.
“Đây là lúc trước giấu đi xem như dự phòng, muội quên, giờ vừa đủ mười lăm lượng.”
Chu ma ma mỉm cười, lúc này mới nhận: “Ta quả nhiên không nhìn lầm người…”
Lúc này cạnh cửa đột nhiên có chút động tĩnh, Chu ma ma nhướng mày, một bên cất bạc vào tay áo một bên tiếng lên vài bước, mở cửa nhìn ra ngoài, nhưng cái gì cũng không có.
“Làm sao vậy? Có người bên ngoài?” Lưu ma ma cũng đi tới nhìn ra ngoài.
Chu ma ma nghĩ nghĩ lắc đầu: “Chỉ là gió thổi, không có việc gì. Ngươi đi về trước đi.”
Lưu ma ma lên tiếng, trước khi đi còn không quên cười nói: “Đến lúc đó còn cần lão tỷ tỷ hỗ trợ, mong lão tỷ tỷ đừng quên muội tử.”
Chu ma ma chân thật cười, tiễn Lưu ma ma ra cửa.
Người đi rồi, bà mới lấy số bạc lúc nãy nhìn kĩ, khóe miệng ý cười có chút khinh thường lại có chút thỏa mãn: “Còn muốn cùng ta chơi chiêu trò, a —— “
Bên kia Nhâm Dao Kỳ ngồi trong Tây Sương phòng nhà giữa uống trà, thấy Chu ma ma bước vào, ngẩng đầu nhìn bà hỏi: “Như thế nào?”
Chu ma ma tiến lên cúi đầu nói: “Đã sắp xếp theo tiểu thư phân phó.” Nói xong bà có chút do dự nhìn Nhâm Dao Kỳ nói: “Tiểu thư, làm như vậy thật sự được sao?”
Nhâm Dao Kỳ nhìn Chu ma ma cười, hiếm khi có chút bướng bỉnh trừng mắt nhìn: “Ma ma không ngại chờ xem.”
“Nhưng người Phương di nương nhét vào không ít…”
“Nhiều người nhiều chỗ diệu dụng.” Nhâm Dao Kỳ nói xong một câu này liền bưng chén trà lên uống trà, Chu ma ma tuy rằng trong lòng còn có nghi ngờ cũng không hỏi lại nữa.
Đến buổi chiều, không biết như thế nào, chuyện Lưu ma ma mua chuộc Chu ma ma, hai người dùng thủ đoạn gì đem Ngụy ma ma đá xuống ngựa, nhất thời bị mọi người lan truyền nhanh chóng.
Tuy rằng không biết tin tức thật giả, nhưng Ngụy ma ma tức giận đến không nhẹ. Buổi tối thừa dịp các chủ tử đều đi Vinh Hoa viện thỉnh an, chống nạnh đứng ở đình viện phía sau chửi ầm lên.
Lưu ma ma đúng là vẫn còn có chút chột dạ, bị chửi được tuy rằng trong lòng tức giận lại không dám đi ra ngoài giải thích, chỉ đóng cửa không ra.
Chu ma ma có lẽ là da mặt dày, lại hiểu được chuyện này thật ra là do ý chủ tử, chính mình bất quá là thuận tay kiếm một khoản, vì vậy cũng không để trong lòng, dù sao có muốn tra cũng không tra đến đầu bà.
Cũng may Ngụy ma ma là người biết điều, nghe tiếng chủ tử về liền ngậm miệng, hướng cửa sổ phòng Lưu ma ma phun một bãi nước bọt.
Nhưng đến buổi tối, lại có người nhiều chuyện sợ thiên hạ không loạn đem chuyện này báo cho Lưu ma ma.
Nguyên lai là Quan ma ma đối thủ một mất một còn của bà, không biết từ nơi nào nghe được chuyện này, sau đó thêm mắm dặm muối đem nói cho bà tử hậu viện.
Lưu ma ma nghe vậy, trong lòng đối Quan ma ma càng thêm tức giận. Sáng sớm ngày thứ hai, thấy Quan ma ma trên mặt tươi cười chờ xem kịch vui, Lưu ma ma nóng đầu cầm ấm nước sôi trên bếp lò hướng Quan ma ma hắt đi.
Quan ma ma kêu như heo chọc tiết nhảy lên, cũng may thời tiết lạnh, Lưu ma ma hắt cũng không chính xác, chỉ tạt trúng chân Quan ma ma.
Quan ma ma phản ứng kịp nổi trận lôi đình, thét lên liền tiến tới đánh. Hai người ngay trong phòng nấu nước nhỏ đánh nhau. Cuối cùng động tĩnh quá lớn, kinh động Lý thị, ýí thị phái Chu ma ma sang đây xem xảy ra chuyện gì.
Chu ma ma mặt lạnh khiển trách Lưu ma ma cùng Quan ma ma một chút, sau lại đem Lưu ma ma một mình dạy dỗ hồi lâu, cuối cùng phạt hai người nửa tháng nguyệt ngân.
Quan ma ma cùng Lưu ma ma thù kết cùng ngày càng lớn.
Mắt thấy đến tháng chạp, mọi nhà càng thêm bận rộn. Các phòng Nhâm gia cũng vội vàng trang trí nội thất. Như bình hoa, vật trang trí, chủ tử nhìn cả một năm đến chán liền đem cất vào khố phòng, lại từ trong khố phòng tìm những thứ mới mẻ đem đặt vào. Bồn lựu cảnh trong Tử Vi viện cũng bị Tam lão gia ra lệnh đổi thành lan quân tử cùng thủy tiên.
*******
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận