Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Đích Mưu (Dịch)
  4. Chương 3: Tỷ tỷ

Đích Mưu (Dịch)

  • 457 lượt xem
  • 2042 chữ
  • 2022-04-24 21:43:30

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Nàng mơ hồ nhớ đến kiếp trước thời điểm mẫu thân cùng tam tỷ tỷ trở về, nàng bởi vì bệnh tình nặng thêm không thể thỉnh an mẫu thân đúng lúc, sau vài ngày phụ thân hổi phủ, nàng mặc bộ xiêm y phụ thân mang từ kinh thành về ra phủ gặp khách.

Tam tỷ Nhâm Dao Hoa bởi vậy mà càng xem nàng không vừa mắt.

Nhâm Dao Hoa hận nàng không đem mẫu thân để trong lòng, bạc tình bạc nghĩa.

Nàng oán hận mẫu thân tại sao lại đối với tỷ tỷ tốt hơn nàng, nguyện ý cùng tỷ tỷ đi thôn trang chịu khổ, lại để nàng một người ở lại trong phủ cho di nương chiếu cố, ngay cả nàng bệnh nặng cũng không từng phái người đến thêm, còn muốn đem đại phu vốn đến xem bệnh cho nàng đưa qua chỗ tỷ tỷ.

Nhâm Dao Kỳ cho rằng những chuyện đó vốn đã quên, không ngờ lúc này mọi thứ lại trở nên rõ ràng. bây giờ nghĩ đến chuyện tình năm  đó, nàng mơ hồ nhìn ra được âm mưu trong đó.

Có người trong tối âm thầm phá rối, châm ngòi li gián quan hệ của nàng cùng tam tỷ Nhâm Dao Hoa.

“Ngũ tiểu thư? Nếu còn không uống, thuốc sẽ lạnh.” Kim Kết thấy nàng nhíu mày nhìn bát thuốc, vội cười thúc giục.

Nhâm Dao Kỳ cau mày tiếp nhận bát thuốc, đưa đến gần môi. Kim Kết thấy nàng muốn uống thuốc vừa định thở phào một hơi lại thấy Nhâm Dao Kỳ đem bát đặt trở lại, mày nhíu chặt:“Ta như thế nào ngửi thấy hình như thuốc này càng ngày càng đắng?”

Kim kết trong lòng nhảy dựng, hướng bát thuốc nhìn lướt qua:“Làm sao có thể? Tiểu thư người còn chưa uống…”

Nhâm Dao Kỳ dùng khóe mắt liếc nhìn nàng, ngạo mạn nói:“Bổn tiểu thư bệnh lâu thành y, vừa ngửi liền biết hôm nay dược đắng!”

“Cái này…”

Kim Kết cố nén tức giận bày ra khuôn mặt tươi cười, muốn tiếp tục khuyên, Nhâm Dao Kỳ lại nói:“Ngươi đi tìm Phương di nương mang một đĩa ô mai tơ đến, chính là cái loại dùng lá bạc hà cùng mật ong để ướp, trên mặt còn vẩy đường trắng ấy.”

Kim Kết khóe miệng giật giật, nguyên lai hôm nay khó như vậy nói chuyện là vì tham ăn, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, đứng dậy nói:“Nô tỳ đi ngay.” Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Nhâm Dao Kỳ nhìn thân ảnh nàng biến mất ở cửa, liên thu hổi kiêu căng cùng ngạo mạn trên mặt, vươn tay phủ thêm áo bông thật dày, bưng bát thuốc ra mặt sau tấm bình phong phía nội thất, đem thuốc đổ đi.

Làm xong lại trở về ngồi dựa trên gối, nghĩ nghĩ lại đem  vài giọt nước thuốc còn trong bát điểm điểm ở khóe môi.

Kim Kết rất nhanh liền quay lại, nhìn bát thuốc trống rỗng không  khỏi sửng sốt, chưa kịp lên tiếng Nhâm Dao Kỳ đã có chút không kiên nhẫn nói:“Như thế nào đi lâu như vậy! Muốn đắng chết ta sao!”

Kim Kết đem đĩa ô mai tơ đưa tới, Nhâm Dao Kỳ một tay giữ đĩa một tay nhón một quả ô mai đưa vào miệng, bộ dáng vừa lòng híp mắt nói:“Hảo ngọt –”

Kim Kết ánh mắt vụng trộm nhìn bát thuốc, lại nhìn nhìn Nhâm Dao Kỳ, thấy khóe miệng nàng còn vươn lại vài giọt thuốc mới vừa lòng, tươi cười cũng chân thành hơn:“ô mai tơ này là di nương dùng bí pháp nhà mẹ đẻ để làm, những nơi khác khó thể ăn được. Năm nay mưa nhiều, phương bắc vài nơi trồng mơ tốt nhất cũng chết, cho nên năm nay di nương chỉ yêm một vò này, lần trước cửu tiểu thư nói muốn ăn, di nương còn không cho đâu, nói cái này lưu lại cho Ngũ tiểu thư, Cửu tiểu thư bởi vậy mà cùng di nương giận dỗi mấy ngày.”

Nhâm Dao Kỳ nhìn thấy bên ngoài mành giật giật, đột nhiên nghiêng đầu hướng Kim Kết nhìn tới, cười nói:“Cảm ơn ngươi đã cho ta biết những chuyện này, nguyên lai Cửu muội muội lại hẹp hòi như vậy, ngươi không nói ta còn không biết đâu. Bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ không để nàng biết ngươi nói tật xấu của nàng cho ta.”

Kim Kết trên mặt trắng bệch, nàng khống có ý nói xấu sau lưng Cửu tiểu thư.

“Ngũ tiểu thư, nô tỳ …”

Nhâm Dao Kỳ đánh gãy lời của nàng, đem vòng tay bạch ngọc trước đây nàng rất thích tháo xuống đưa đến trước mặt Kim Kết:“Ta cũng không bạc đãi người trong nhà, đây là thưởng cho ngươi.”

Kim kết đưa mắt nhìn vòng tay, trong lòng nhảy dựng, đem lời vừa định nói ra lúc nãy cứng rắn nuốt xuống.

Nàng nhìn hai bên một chút, đem vòng tay cẩn thận đặt trong ống tay áo, nhẹ giọng nói một câu:“Nô tỳ tạ ơn ngũ tiểu thư ban thưởng.”

Nhâm Dao Kỳ đưa tay che miệng nhỏ nhắn ngáp một cái:“Ta mệt mỏi, muốn ngủ một lát, ngươi đi xuống đi.”

“Vâng, ngũ tiểu thư.” Sau khi Kim Kết hầu hạ Nhâm Dao Kỳ nằm xuống, liền lui ra ngoài.

Nhâm Dao Kỳ đợi trong chốc lát, nhẹ giọng kêu:“Ai ở bên ngoài?”

Sau một phen động tĩnh, hai nha hoàn Thanh Mai cùng Tuyết Lê vén rèm đi vào.

“Tiểu thư, người có gì phân phó?” Thanh Mai ân cần tiến lên phía trước nói.

Nhậm Dao Kỳ nói: “Ngươi lại đây hầu hạ ta đứng dậy mặc quần áo.”

Thanh Mai cười làm lành nói: “Tiểu thư, ngài muốn làm cái gì phân phó nô tỳ một tiếng là được, người vẫn không nên động đậy?” Ánh mắt lại nhìn hướng cổ tay của Nhâm Dao Kỳ.

Nhậm Dao Kỳ làm bộ như không thấy tầm mắt của nàng, cười như không cười nói: “Bản tiểu thư muốn đi nhà xí, ngươi cũng có thể đi thay?”

Thanh Mai vội nói: “Kia, vậy đem áo nhỏ phủ thêm là được.”

Nhậm Dao Kỳ nhíu mày: “Ngươi đây là muốn cho ta cảm lạnh, hay là muốn ta thời điểm đi nhà xí quần áo xốc xếch mất thể thống!”

Đi nhà cầu còn muốn thể thống cái gì? Trong ngày thường cũng không phải cũng hư vậy sao? Thanh Mai xấu hổ nghĩ.

Một bên Tuyết Lê cũng bước lên phía trước nói: “Tiểu thư đừng nóng giận, nô tỳ hầu hạ ngài mặc quần áo là được.” Một bên còn hướng về phía Thanh Mai nháy mắt, không để cho nàng nói nhiều.

Tuyết Lê hầu hạ Nhậm Dao Kỳ mặc vào một chiếc áo dày, lại khoác lên váy dài.

“Đi đem áo choàng của ta đến đây.” Nhậm Dao Kỳ phân phó Tuyết Lê nói.

Tuyết Lê cả kinh, đây là muốn mặc quần áo ra cửa?

“Tiểu thư? Ngài muốn đi ra ngoài sao?” Thanh Mai đã mở miệng hỏi.

Nhậm Dao Kỳ không để ý tới nàng, chỉ nhìn Tuyết Lê liếc mắt một cái.

Tuyết Lê bị nàng đảo mắt nhìn, không thể không đứng dậy: “Ôi, nô tỳ phải đi ngay.” Xoay người bước đi, trước khi đi còn hướng Thanh Mai nháy mắt.

Thanh Mai cười nói: “Tiểu thư, ngài muốn đi đâu? Ngài nói cho nô tỳ biết, nô tỳ đi sắp xếp.”

Thấy Nhậm Dao Kỳ không để ý tới nàng, con ngươi nàng đảo một vòng quanh hốc mắt: “Nô tỳ đi chuẩn bị ấm lô cho tiểu thư, miễn cho ngài ra cửa cảm lạnh.” Nói xong xoay người rời đi.

“Đứng lại.” Nhậm Dao Kỳ nhạt giọng kêu, mặc dù chỉ nhẹ nhàng hai chữ, cũng làm cho Thanh Mai bước chân dừng lại.

“Đi tìm sợi dây chuyền 256 hạt châu của ta đến đây.”

“Vâng, tiểu thư.” Thanh Mai trong lòng tuy rằng vô cùng muốn đi tìm Chu ma ma báo tin, nhưng cũng không dám không tuân theo lời nói Nhậm Dao Kỳ, vội đi đến bàn trang điểm, chỉ chốc lát sau tìm ra một chuỗi trân châu lớn bằng ngón cái có ba màu hồng, trắng, vàng xâu lại thành một sợi dây chuyền đem đến.

“Tiểu thư, nô tỳ mang cho ngài?” Chỉ là dây chuyền này quá dài, Nhâm Dao Kỳ phải vòng ba, bốn vòng mới mang được, trong ngày thường nàng vì ngài trói buộc vướng víu không đeo, không biết hôm nay như thế nào lại lấy ra.

Nhậm Dao Kỳ lắc đầu nói: “Ta ngại này dây chuyền dáng vẻ quê mùa, ngươi sửa cho ta một chút.”

“A?” Thanh Mai ngẩn ngơ, “Tiểu thư muốn đổi như thế nào?”

Nhậm Dao Kỳ chỉ chỉ hạt trân châu nói: “Mở ra, một viên hồng, một viên trắng, một viên vàng xâu lại xen kẽ như vậy là được.”

Thanh Mai lại vẻ mặt đau khổ đi đến tủ quần áo bên trong tìm châm tuyến.

Lúc này Tuyết Lê cái áo choáng kia tìm đến, thấy Thanh Mai còn ở trong phòng không có rời đi, không khỏi nhíu mày.

Nhậm Dao Kỳ phân phó Tuyết Lê chải đầu, mặc áo choàng sau đó đi ra ngoài.

“Thanh Mai ở lại xâu dây chuyền, Tuyết Lê đi theo ta.”

Cùng Thanh Mai nhìn thoáng qua, Tuyết Lê do dự trong chớp mắt, cuối cùng vẫn chạy đến vén rèm cho Nhâm Dao Kỳ.

Trong hai ngày sau khi trọng sinh, đây là lần đầu tiên Nhậm Dao Kỳ bước ra khỏi cửa, gian ngoài rèm vén lên, gió lạnh mang theo bống tuyết trắng như lông ngỗng cuốn tới, rét buốt đánh tới làm trên mặt đau rát.

Mặc dù mặc rất dầy, trên người cũng ấm áp, chỉ là trên mặt bị gió táp nháy mắt liền đông lạnh, lông mi dính bông tuyết, ngước mắt nhìn bông tuyết từ từ tan ra, mơ hồ một mảnh.

Nàng đã rất lâu rất lâu không nhìn thấy tuyết của phương Bắc.

“Tiểu thư bên ngoài lạnh, hay là trở về đi?” Tuyết Lê bên cạnh cẩn thận khuyên nhủ.

Nhậm Dao Kỳ không để ý đến, nàng vươn tay kéo mũ rùm kín đầu, che hơn nửa gương mặt, sau đó cũng không quay đầu lại mà hướng nhà giữa đi đến, càng đi về phía trước bước chân càng nhanh, về sau càng giống như chạy chậm.

“Ngũ tiểu thư, cẩn thận trượt ——” Tuyết Lê ở phía sau đuổi theo.

Tử Vi Viện không nhỏ, Tây Sương cách nhà giữa còn có một phòng ngoài cùng rất nhiều đình viện.

Nhậm Dao Kỳ dọc theo hành lang một đường chạy vội mà qua, liên tiếp vượt qua các hành lang khúc khuỷu còn xém chút nữa giẫm phải tuyết đọng trên hành lang nhà chính mà té ngã, nhưng đi gần đến cửa phòng lại càng có chút cận hương tình khiếp*.

*Cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, về  gần quê nhà lại cảm thấy lo lắng, sợ hãi.

Rèm cửa thêu Kim Ngọc mãn Đường (vàng bạc đầy nhà) màu chàm phản chiếu ra ngoài vài tia sáng, Nhậm Dao Kỳ loáng thoáng nghe được nhà giữa trong có người tại nói chuyện.

“Ngũ tiểu thư.” nha hoàn đang trực nhìn thấy bóng người nghiêng nghiêng chạy đến vốn muốn nổi giận, đợi khi bóng người đến gần được đèn chiếu sáng nhận rõ người đến là Nhâm Dao Kỳ thì liền hoảng sợ, vội vàng nhún mình thi lễ rồi lại chạy vào trong bẩm báo.

Chỉ chốc lác sau bức mành chàm sắc bị sốc lên, một nữ hài tử mặc áo đỏ thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ bạc, trên viền còn đính lông, váy màu vàng nhạt, đôi mắt hạnh đào da trắng như tuyết, bộ dạng xinh đẹp bước ra.

Nàng lớn hơn Nhâm Dao Kỳ hai tuổi, so với đám bạn cùng lứa lại cao hơn, đứng ở dưới mái hiên từ trên cao nhìn xuống, nụ cười rét lạnh, bao phủ trên người nàng là ánh đèn Quấc Hồng cũng không thể làm Nhâm Dao Kỳ ấm hơn nửa điểm.

Nhâm Dao Kỳ ngẩn người, há miệng: “Tam…”

Không nghĩ  lời còn chưa nói hết, nữ hài tử kia đột nhiên giơ tay hướng mặt nàng quăng một cái tát, thanh âm cái tát thanh thúy vang dội làm người ở đây đều giật mình.

“Nhâm Dao Kỳ, ngươi còn có mặt mũi đến đây!” Thanh âm lạnh lùng mang theo chút trào phúng lại ông ông vang lên không ngừng bên tai.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top