Bệnh của Lý thị đã khỏi hẳn, nhưng ngày thường cũng không thích ra ngoài. Mỗi ngày ngoài đi Vinh Hoa viện thỉnh an trưởng bối, trên căn bản là không bước chân ra khỏi viện.
Mấy ngày này Nhâm Dao Kỳ cùng Nhâm Dao Hoa đều ở nhà giữa đi theo Lý thị và Chu ma ma thêu thùa may vá.
Bọn tiểu bối Nhâm gia, nam hài tử đều đi theo gia sư Nhâm gia mời đến học bài. Nữ hài tử thì được mẫu thân chỉ dạy biết chữ, cũng may Nhâm gia nữ quyến sinh ra cũng không thấp, viết chữ vẽ tranh đều không vấn đề.
Hoặc là như Nhâm Dao Kỳ, có phụ huynh nguyện ý dạy. Nữ tử giống vậy nếu không phải được sủng ái thì phải là rất có thiên phú.
Về phần những cái khác như may vá, hồng trù Nhâm gia cũng từng mời nữ sư phụ đến dạy. chỉ là giống những trường học khác ngày xuân khai giảng đến qua Trung thu thì cho giải tán, ngày thường cũng không bắt buộc mỗi người đều đi học, tất cả theo ưa thích cá nhân. Ba ngày câu cá hai bữa cất lưới cũng không có ai truy cứu.
Về phần Nhâm gia nếu không coi trọng giáo dục nữ nhi, tại sao còn vung bạc mời nữ tiên sinh đến dạy, chỉ có thể nói đây là những thứ lưu hành trong các gia đình phú hộ. Nhà người ta đều mời nữ tiên sinh, nhà ngươi không mời, vậy thì không thể được.
Nhâm Dao Kỳ đang cùng đám người Lý thị vui vẻ kể chuyện cười, tất cả mọi người đều vui đến bất diệt nhạc hồ, đột nhiên Thước Nhi đang đứng ở cửa phòng quay hướng tịnh phòng quát một tiếng: “Ai ở bên ngoài!”
Tất cả mọi người hoảng sợ, Lý thị còn không cẩn thận bị kim đâm vào tay.
“Ngươi làm cái gì đấy! Cả kinh sợ hãi!” Chu ma ma lập tức đứng dậy đi tới.
Thước Nhi vội giải thích: “Nô tỳ vừa mới nghe được hướng tịnh phòng có động tĩnh, hình như có người không cẩn thận đá phải ghế gỗ.”
Trong nội thất ở Tây thứ gian Lý thị có một tịnh phòng nhỏ, tịnh phòng có một cửa phía Bắc, để tiện cho hậu viện đưa nước vào tịnh phòng, thông nhau với hậu viện.
Chu ma ma vội đi vào tịnh phòng thăm dò nhìn một phen, không có phát hiện có người, chỉ thấy một chiếc ghế ở cửa bắc bị ngã dưới đất, chứng minh lúc nãy đúng là có người nghe lén.
Bà lại cố ý sốc mành trướng lên, nhìn hướng hậu viện. Hậu viện Tử Vi viện mười phần nhỏ hẹp, từ tịnh phòng bắc môn đến cuối mái chỉ bảy tám bước chân, bởi vì vào đông, bên ngoài yên tĩnh không có nửa bóng thân ảnh. Bởi vì trong đình viện tuyết mỗi ngày đều phải quét tước ba lượt, nhất là bên trong hành lang, cho nên chỉ có thể nhìn đến nhợt nhạt mấy hàng dấu chân, đều hướng phòng bếp nhỏ chuyên dùng để nấu nước những ngày đông. Chu ma ma nhìn chằm chằm dấu chân kia trong chóc lát, buông mành quay trở lại.
Nhâm Dao Hoa thả bức khăn thêu trong tay xuống, đứng dậy đi đến, gặp Chu ma ma trở lại, sắc mặt lạnh lùng nói: “Mới vừa tới nghe lén là người hậu viện?”
Hỉ Nhi cả giận: “Đám người này quả nhiên là vô pháp vô thiên, buổi tối lén lút đến nghe lén thì cũng thôi, vào ban ngày cư nhiên cũng như vậy trắng trợn táo bạo! Thật sự là đáng giận!”
Nhâm Dao Hoa nhìn về phía Hỉ Nhi vừa kinh vừa giận: “Cái gì! Lúc trước các nàng đã từng nghe lén sao? Tại sao các ngươi không nói cho ta biết?”
Hỉ Nhi nghe vậy nhìn Lý thị, khó xử cúi đầu.
Lý thị thở dài giải vây: “Là nương không cho các nàng nói con biết, dù sao cũng không bị các nàng nghe được cái gì, hay là thôi đi. Nương cũng nghe nói, hậu viện chúng ta những người đó đều là người có lai lịch, không nên đắc tội.”
“Nương!” Nhâm Dao Hoa tức giận đến dậm chân.
Chu ma ma vội nói: “Phu nhân chỉ muốn hơn một chuyện không bằng bớt một chuyện, Tam tiểu thư đừng tức giận phu nhân.”
Nhâm Dao Hoa dĩ nhiên là không tức giận với Lý thị, nàng chỉ bất mãn với thái độ cầu hòa của Lý thị. Cũng vì tính tình này của Lý thị mà những người đó mới đè đầu cưỡi cổ các nàng tác oai tác quái.
“Những người này, nếu không cho bọn họ biết tay thì họ sẽ được một tấc lại tiến thêm một thước. Hiện tại ngay cả nghe lén chủ tử nói chuyện đều có thể làm ra được, về sau không chừng còn có thể làm được những thứ gì đây! Nương, ngài đây là cô tức dưỡng gian*!”
*Cô tức cưỡng gian: bỏ qua cho kẻ xấu cũng tức khuyến khích tính xấu của nó.
Nói tới đây, Nhâm Dao Hoa quay đầu nhìn về phía Nhâm Dao Kỳ, liếc xéo nàng ánh mắt mang ba phần khiêu khích: “Ngươi không phải nói những người đó không động được sao? Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy chịu đựng các nàng, cái gì cũng không làm?”
Nhâm Dao Kỳ nghĩ tới đám người kia lớn mật, cảm thấy có chút không vui, nghe vậy cũng là lắc đầu nói: “Muội cũng không nói những người đó đều không thể động, chỉ là muốn thu thập các nàng không thể qua tay tỷ, cũng không thể nóng lòng nhất thời.”
Nhâm Dao Hoa nâng nâng cằm. Lạnh mặt nói: “Nói như vậy ngươi muốn ra tay? Ta mặc kệ ngươi muốn làm gì, dù sao nếu trước năm mới ngươi còn không thể giải quyết các nàng, ta sẽ dùng cách của ta đuổi các nàng đi! Chỉ cần ta nghĩ ta cũng nương sau này đều sống trong đám ánh mắt lén út đó, ta liền nuốt không trôi khẩu khí này.”
“Êm đẹp tại sao lại cãi vã?” Lý thị ở một bên không gấp không được, rất sợ hai nữ nhi nói chuyện không hợp lại động tay động chân. Quan hệ hai người mới tốt hơn một chút, nếu lại đánh nhau thì mười phần đau đầu.
Nhâm Dao Kỳ cũng không tức giận như mọi người đoán, chỉ là hơi trầm ngâm một lát, liền bình tĩnh gật gật đầu: “Muội đã biết, những người này muội sẽ phụ trách xử lý.” Xong rồi lại bổ sung một câu, “Trước khi đến năm mới.”
Mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhất là Lý thị, lại một lần nữa cảm thán tiểu nữ nhi đã trưởng thành.
Thấy Nhâm Dao Kỳ thái độ tốt, hơn nữa chuyện này cũng không thể nói là lỗi Nhâm Dao Kỳ, Nhâm Dao Hoa ngược lại trầm mặc, nàng có chút không được tự nhiên, chỉ gật gật đầu âm thanh lạnh lùng nói: “Nếu cần giúp một tay, ngươi cứ cho người đi tìm Vu Tinh, nàng sẽ giúp ngươi.”
Nhâm Dao Kỳ cười với nàng: “Muội đã biết.”
Nụ cười này lại là làm cho mọi người kinh ngạc đến ngây người không thôi, Nhâm Dao Hoa liền không nói thêm nữa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận