Nhâm Dao Kỳ cùng Nhâm Dao Hoa đi sau lưng Nhâm Thời Mẫn tiến đến nhà giữa.
Nhâm Thời Mẫn thỉnh thoảng quay đầu nói với Nhâm Dao Kỳ những chuyện hắn ở kinh thành còn có chuyện tham gia hội tranh.
“… Lần này đứng đầu là Thế tử Yến Bắc Vương phủ với bức《 đông trang thu cơ đồ》, chẳng qua vi phụ vẫn thích nhất bức 《 qua rừng mai 》của Trần Cảnh Dương tiền bối, quả nhiên là khí cốt tao nhã, thần vận tú dật, dùng mực đặc sắc, bố cục biến hóa, lập sắc rực rỡ…”
Nhâm Dao Kỳ thấy bộ dáng hắn vừa nhắc tới họa đến liền rung đùi đắc ý kích động không thôi, không nhịn được mỉm cười: “Phụ thân lần này không phải cũng tham gia sao? Ta nhớ rõ là ngài đắc ý nhất kia bộ 《Tứ cảnh tây sơn》”
Nhâm Thời Mẫn lời nói có chút xấu hổ: “Đây là lần đầu tiên vi phụ tham gia, trước khi vào kinh thì tràn đầy lòng tin, cho rằng không đạt khôi thủ*, nhưng tam giáp nhất định đề danh. Nhưng sau khi xem họa của Trần lão tiên sinh mới biết được trước đây là mình tự cao tự đại…”
Nhâm Dao Kỳ nghe vậy lắc đầu: “Trần lão tiên sinh đã quá sáu mươi tuổi, phụ thân ngài lại còn chưa tới bốn mươi. Lão tiên sinh ở tuổi này chưa chắc đã qua người, con nghe người ta nói tuy rằng vẽ tranh quan trọng là năng lực cùng kỹ xảo, nhưng kinh nghiệm trải đời vẫn không thể bỏ qua. Mặc dù là cùng một người, nhưng cảnh thu lúc hắn ba mươi tuổi với cảnh thu lúc hắn năm mươi nhất định khác biệt. Nhãn giới bất đồng, tâm tính bất đồng, ngòi bút dĩ nhiên là bất đồng.”
Nhâm Thời Mẫn nghe vậy kinh ngạc, thậm chí dừng bước cẩn thận suy nghĩ một phen, lập tức quay đầu nhìn Nhâm Dao Kỳ cười to: “Dao Dao, lời này của con tuy mới lạ lại đặc biệt có lý. Không biết là nghe vị thế ngoại cao nhân nào nói? Vi phụ nhất định phải tìm hắn lãnh giáo một phen.”
Nhâm Dao Kỳ cúi đầu cười một tiếng, nhưng suy nghĩ có chút bay xa.
Cha nàng cha này một bức 《Tứ cảnh tây sơn》 không tham gia hội tranh thì cực kỳ đáng tiếc. Bức họa này là thứ duy nhất nàng mang theo khi rời khỏi Nhâm gia. Sau này trong lúc vô tình được Bùi tiên sinh nhìn thấy thầm than không thôi, hỏi nàng người vẽ tranh là ai. Thời điểm biết được là vong phụ nàng vẽ, bóp cổ tay than đáng tiếc.
Bùi tiên sinh từng cùng một ít bạn bè của ông bình luận qua bức họa này, đều nói người vẽ tranh rất linh động tràn đầy sinh khí, chỉ là thiếu chút hỏa hầu kinh nghiệm, đợi một thời gian nữa nhất định có thể dương danh thiên hạ. Một bức tranh đẹp không thể thiếu linh hồn của nó.
“Dao Dao?” Nhâm Thời Mẫn bước lại vỗ vỗ đầu nàng.
Nhâm Dao Kỳ bất mãn nói: “Phụ thân, nói bao nhiêu lần người đừng vỗ đầu con!” Trong giọng nói không tự chủ mang theo hờn dỗi tiểu cô nương, làm cho chính nàng cũng ngẩn người.
Nhâm Thời Mẫn cũng đã quen tiểu nữ nhi thường thường làm nũng, cười ha ha: “Con còn nhỏ đã thông minh như vậy, không thể thiếu công lao mỗi ngày vỗ đầu của ta, đây gọi là cảnh tỉnh!”
Nhìn ông biểu tình tự đắc, Nhâm Dao Kỳ không nhịn được mỉm cười. Trong mắt mọi người Nhâm ai cũng nghĩ Nhâm Dao Hoa thông minh hiểu chuyện hơn Nhâm Dao Kỳ nàng, ngay cả mẫu thân cũng vậy.
Duy chỉ có cha nàng cha cảm thấy, tiểu nữ nhi của mình đều tốt hơn so với người ta.
Nàng thuở nhỏ thiên phú với việc hội họa khác hẳn những bạn cùng trang lứa, một phần cũng vì tỷ tỷ, muốn tranh sủng của phụ thân, nên tốn không ít công sức lên việc vẽ tranh.
Tuy rằng sau này Bùi tiên sinh đánh giá tranh của nàng chỉ là bề ngoài quá mức trau chốt, nhưng không thể nào thành danh họa. Nhưng trong mắt ca nàng, nữ nhi ở tuổi này đã có thể cùng hắn bàn luận cầm kỳ thi họa đã rất thông minh.
Cũng bởi vậy, đối với những người con khác ông chỉ nhàn nhạt không, chỉ duy với nàng là mười phần yêu thương.
Nhâm Dao Kỳ nhìn sang Nhâm Dao Hoa một bên, Nhâm Dao Hoa dọc theo đường đi mười phần trầm mặc, trên thực tế trước giờ những lúc đối với phụ thân nàng vẫn luôn trầm mặc không nói chuyện, mà cũng không thân cận.
Hàn huyên vài câu đến nhà giữa.
Chu ma ma đã sớm ở trước cửa đợi đến sầu não, thấy ba người các nàng tới liền vội vàng tươi cười chạy lại đón: “Lão gia, ngài cuối cùng đã trở lại, phu nhân cùng hai vị tiểu thư vẫn luôn nhắc đến người. Nghe nói tuyết lớn che lấp hết mấy con đường, vài đội tiểu thương đi qua đều bị cản lại, biết ngài đã từ trong kinh xuất phát phu nhân rất lo lắng, đã phái vài người đi thám thính tin tức…”
Nhâm Thời Mẫn hướng bà khẽ gật đầu, đi đầu vào nhà giữa.
Lý thị sớm biết được tin tức Nhâm Thời Mẫn trở về, đã cho người chải tóc, đổi một bộ xiêm áo màu sắc tươi sáng chút, ngồi dựa ở đầu giường. Thời điểm nghe tiếng nói vọng từ ngoài vào, ánh mắt không tự chủ nhìn chằm chằm bức mành.
Chờ cha con ba người tiến vào, Lý thị vội ngồi thẳng người, có chút thận trọng nhìn Nhâm Thời Mẫn nói: “Chàng, chàng đã trở lại “
Nhâm Thời Mẫn mỉm cười, gật gật đầu, sau đó ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường, ôn hòa nói: “Nghe nói nàng bị bệnh, đại phu đến xem qua chưa? Uống thuốc gì rồi?”
Lý thị nghiêm túc trả lời từng câu hỏi của ông.
Vợ chồng hai người một hỏi một đáp, Nhâm Thời Mẫn làm theo như thông lệ, tuy rằng chu đáo nhưng cũng lãnh đạm. Lý thị mỗi câu trả lời đều cẩn thận như sợ có nơi nào không thỏa đáng.
Chờ Nhâm Thời Mẫn hỏi xong, vợ chồng hai người liền không có lời gì để nói. Một cúi đầu uống trà, một người khác nhìn hai tay ngẩn người.
Chu ma ma ở một bên nhìn lo lắng suông, liên tiếp hướng Lý thị nháy mắt.
Lý thị thấy, cắn cắn môi, rốt cục lấy dũng khí chủ động tìm đề tài để nói.
“Lúc trước thiếp nghe nói mấy ngày nữa mới đến, không ngờ hôm nay đã trở lại.”
Chu ma ma không khỏi âm thầm vỗ trán, trong lòng thầm nhủ: Lời này như thế nào nghe như không vừa ý người ta sớm như vậy trở về?
Cũng may Nhâm Thời Mẫn cũng không ngại, buông chén trà gật đầu nói: “Vừa vặn gặp người Hàn gia, bọn họ nhiều người, mở đường cũng tiện lợi.”
Lý thị lắp bắp nói: “Nga, Hàn gia nha.”
Hàn gia là đến Bạch Hạc trấn, trước kia Lý thị vô cùng ít đi ra ngoài xã giao, lại đi thôn trang trên một năm, bởi vậy không có ấn tượng gì, lời này nói ra liền không còn gì để nói.
Chu ma ma vội hỏi: “Vậy cũng phải chuẩn bị một phần lễ đưa đi Hàn phủ nói lời cảm tạ mới đúng.”
Lý thị cũng lập tức gật đầu: “Đúng, đúng, đúng, Chu ma ma…”
Nhâm Thời Mẫn khẽ nhíu mày, tựa là có chút không vui cắt đứt lời Lý thị: “Cái này ngươi không cần quan tâm, ta đã chuẩn bị lễ tạ.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận