Dịch: Hoangforever
Lồng ngực hắn phẳng phiu, không một vết rách, không một vệt máu khô.
Da thịt nơi từng bị móc tim xé phổi trong ký ức kia, giờ chỉ còn lại cảm giác hơi lạnh và tê dại. Như thể chuyện "tử vong" kia chưa từng tồn tại, chỉ là một lớp ác mộng bị ai đó thô bạo đắp lên rồi lại lặng lẽ bóc đi.
Vu Sinh khẽ nhíu mày, kéo áo xuống rồi lại vén lên, tỉ mỉ kiểm tra từng nếp gấp trên y phục.
Hắn ấn ngón tay vào đúng vị trí trong ký ức bị con ếch thò móng vuốt vào, dùng sức ấn sâu hơn một chút, đến khi xương sườn hơi đau mới xác định được một chuyện: mình vẫn là một kẻ có lồng ngực kín đáo, không phải một người "lồng ngực trống rỗng".
"Tà môn rồi..."
Hắn thấp giọng lầm bầm, hơi thở vương mùi ẩm lạnh của nhà tắm.
Sau đó, xoay người rời khỏi phòng tắm, đi về phía phòng khách.
Phía sau hắn, mặt gương trên chậu rửa mặt lặng lẽ xuất hiện một đường nứt mảnh như sợi tóc.
Rồi lại thêm một sợi nữa, rồi lại thêm một sợi nữa, giống như …có một bàn tay vô hình đang dùng móng tay khía lên mặt kính.
Những vết nứt đan dệt thành mạng lưới méo mó trong chớp mắt, sau đó, toàn bộ lại vô thanh vô tức khép lại, mặt gương trở về phẳng lặng như chưa từng có chuyện gì xảy ra…
Ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, Vu Sinh dựa lưng vào thành ghế, để cơ thể chìm vào lớp nệm đã lõm.
Hắn cố sắp xếp lại những mảnh suy nghĩ hỗn loạn như bị ai bẻ gãy trong đầu.
Không biết trôi qua bao lâu, cảm giác mệt mỏi sâu tới tận tủy xương cuối cùng phủ xuống, biến mọi dao động trong lòng hắn thành một mặt hồ tối tăm.
Cơn buồn ngủ, giống như có thứ gì đó đè lên mí mắt hắn, từ từ kéo hắn chìm xuống.
Cảm giác mơ màng kéo dài rất lâu, giống như bị nhấn chìm trong làn nước đục lạnh.
Đến khi, một tiếng "đùng" đột ngột vang lên ngay trong đầu, một tiếng vang khô khốc như có người dùng xẻng sắt nện mạnh lên tảng đá đặt ngay trên đỉnh sọ, tức thì Vu Sinh lập tức bị kéo bật ra khỏi cơn mê.
Hắn mở mắt.
Bóng tối đặc quánh tràn vào đồng tử.
Vu Sinh ngẩn người vài giây mới kịp phản ứng lại, đèn phòng khách không biết từ lúc nào đã tắt.
Rõ ràng trước khi ngủ, hắn nhớ rất rõ mình đã bật đèn.
Một làn cảnh giác lạnh lẽo từ xương sống trườn thẳng lên gáy.
Vu Sinh gần như theo bản năng với tay sang bên cạnh, nắm lấy cây dùi cui vẫn đặt nơi đó, cái món "pháp khí phàm tục" đầu tiên hắn chuẩn bị sau khi đến tòa thành xa lạ quỷ dị này.
Hắn biết, đối phó với những thứ như con ếch kia thì dùi cui chẳng ích gì, nhưng với thân phận một phàm nhân, trong tay có một cây gậy, ít nhất cũng cho người ta ảo giác rằng mình không hoàn toàn tay không.
Nắm chặt cán dùi cui, hắn chậm rãi ngồi dậy, từng tấc từng tấc điều chỉnh hô hấp, lắng nghe mọi động tĩnh trong bóng tối.
Ở một nơi hẻo lánh hoang vắng thế này, trong nhà có kẻ trộm cũng không phải là chuyện không thể.
Nói thẳng ra, vào lúc này, hắn thà tin nhà mình có kẻ trộm còn hơn. Dù sao thì, kẻ trộm vẫn là người, theo lý mà nói còn có thể bị dùi cui đánh gãy xương. Còn con ếch cao hơn một mét kia… thì chịu.
Nhưng phòng khách vẫn lặng ngắt như tờ.
Không có tiếng bước chân lạ, không có tiếng lục lọi, không có hơi người xâm nhập.
Tin tốt là: cũng không có bất cứ tiếng nhớp nháp, nhóp nhép nào thuộc về loài ếch.
Mượn chút ánh sáng lờ mờ từ đèn đường xuyên qua lớp kính cửa sổ bám bụi, Vu Sinh khẽ khom người, vừa di chuyển vị trí vừa quan sát bốn phía.
Bóng của hắn bị kéo dài trên nền nhà, méo mó và mỏng dính.
Hắn lần từng bước đến gần công tắc trên tường, giơ tay bật đèn.
"Tạch".
Ánh sáng bừng lên.
Con ngươi hắn co lại.
Tầm mắt quét một vòng khắp phòng khách, bản năng săn mồi mà hắn chưa từng nghĩ mình sẽ có lập tức vận hành, rà từng góc khuất, từng góc tường, từng khoảng trống dưới bàn.
Vu Sinh chớp chớp mắt mấy cái, cảm giác tầm nhìn có một chút khác thường, như thể góc phòng xa nhất đang co lại, trần nhà hơi thấp xuống.
Nhưng hắn không thể nói rõ rốt cuộc là sai ở đâu. Dù sao thì, ít nhất mọi thứ đều đã sáng lên, hắn có thể nhìn rõ từng chi tiết trong phòng khách.
Hắn hơi khom lưng, xách theo dùi cui, bắt đầu đi kiểm tra từng chỗ trong nhà.
Tầng một chỉ có phòng khách, nhà bếp, phòng ăn, và một phòng trống tạm thời không dùng đến. Hắn mở cửa, nhìn, sờ, nghe…. xác nhận mọi thứ đều bình thường.
Bề ngoài là vậy.
Đứng ở chân cầu thang dẫn lên tầng hai, Vu Sinh do dự vài giây, cuối cùng vẫn bước chân lên.
Tầng hai có ba căn phòng: một căn là phòng ngủ hiện tại của hắn, một căn chất đầy tạp vật lộn xộn, căn còn lại nằm ở cuối hành lang, cửa luôn khóa kín.
Khi Vu Sinh dọn vào đây, căn phòng ấy đã bị khóa.
Hắn từng lục tung cả tòa đại trạch này, từ gầm giường, trần nhà, đến từng ngăn tủ cũ, mà vẫn không tìm được chìa khóa.
Hắn kiểm tra phòng ngủ của mình trước, rồi qua phòng tạp vật đối diện, xác nhận đồ đạc không bị xê dịch. Cuối cùng, hắn mới đi tới trước cánh cửa bị khóa ở cuối hành lang.
Như mọi lần, cánh cửa lớn vẫn im lìm đóng chặt.
Thực ra, Vu Sinh đâu phải chưa từng thử phá khóa.
Hắn từng dùng đủ loại "thủ đoạn kỹ thuật", bao gồm cả máy khoan búa và cưa điện cầm tay. Kết quả là: máy khoan búa và cưa điện tóe lửa loạn xạ trên bề mặt cánh cửa gỗ nhìn trông có vẻ ngoài già nua, yếu ớt kia. Mũi khoan khoan đến trơ, lưỡi cưa thì sứt mẻ từng đoạn, mà trên cửa không lưu lại nổi một vết xước ra hồn.
Cánh cửa ấy giống như không phải gỗ, mà là một khối vật chất nào đó không thuộc về bảng tuần hoàn của nhân loại.
Hắn cũng đã nghĩ đến việc nhờ "cao nhân" trợ giúp: thợ khóa.
Và hắn lần lượt gọi tới ba người.
Hai người đầu tiên đến khu phố cổ thì bắt đầu lạc đường, đi lòng vòng nửa ngày vẫn không tìm ra số 66 đường Ngô Đồng trên bất kỳ biển số nào, sau đó tự động bỏ cuộc.
Người thứ ba thậm chí còn chưa chạm được vào ổ khóa, vừa qua ngã tư, đã bị xe máy tông gãy chân. Tuần trước mới xuất viện.
Tựa như có một loại "ý chí" vô hình nào đó, không muốn bất cứ ai giúp Vu Sinh mở căn phòng bị khóa trong nhà hắn.
Đúng vậy, dù tòa đại trạch này hiện tại là nơi trú chân duy nhất tương đối an toàn của hắn trong tòa thành này, thì… ngay chính bản thân tòa nhà, thực ra cũng có rất nhiều… chỗ "không đúng".
Vu Sinh đưa tay, nắm lấy tay nắm cửa lạnh băng trước mặt, dùng sức xoay.
"Rắc…"
Ổ khóa không nhúc nhích.
Không có bất kỳ "ngoài ý muốn" nào như hắn vẫn âm thầm chờ đợi. Nó vẫn như cũ, bị khóa kín.
Nhưng lần này… không biết có phải là ảo giác hay không, trong khoảnh khắc hắn vô vọng vặn tay nắm, tai hắn bỗng nghe thấy ….một tràng cười khẽ…. cực kỳ mơ hồ.
Âm thanh đó truyền đến từ phía bên kia cánh cửa.
Giọng cười rất nhẹ, như một cô gái trẻ đang che miệng cười trộm, mang theo chút vui đùa, chút giễu cợt, lại xen vào đó một tia lạnh lẽo khiến lông tơ sau gáy dựng thẳng.
Nghe giống như nàng đang đứng sau cửa, nhìn hắn quay tay nắm cửa một cách vụng về, rồi cười nhạt trước sự bất lực ấy.
Toàn thân Vu Sinh lập tức căng cứng, da đầu tê rần!
Nơi trú chân "an toàn nhất" của hắn trong tòa thành này, căn nhà hắn đã ở suốt hai tháng, ngay trong phạm vi mà hắn tự cho là đã khám xét sạch sẽ, lại có một căn phòng luôn bị khóa và bên trong… lại giấu một người?
Mà nàng, rõ ràng vẫn chưa chết đói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận