Dịch: Hoangforever
Đầu óc như bị nhét đầy bông ướt, những gì hiện ra trong tầm mắt đều bị một lớp màn sa dày, âm u phủ lên.
Đèn xe từ con đường chính phía xa kéo theo từng vệt sáng mơ hồ.
Tiếng động cơ và tiếng còi xe xuyên qua lớp không khí ẩm lạnh truyền đến tai hắn, lúc xa lúc gần, như bị nước bóp méo, hư ảo chẳng khác nào âm thanh vọng lại trong mộng.
Không biết mình đã đi trong trạng thái mông lung khó chịu ấy trong bao lâu, đến khi cơn choáng váng trên đỉnh đầu dần tán đi, thần trí mới miễn cưỡng gom lại thành một mảnh.
Vu Sinh khựng lại, ngập ngừng dừng bước, rồi chậm rãi ngoảnh đầu nhìn về phía con đường mình vừa đi qua.
Trời đã gần tối hẳn.
Dãy đèn đường hai bên đã sáng lên từ lúc nào, thứ ánh sáng trắng đục rải xuống mặt đường loang lổ vệt nước.
Hắn đang đi trên một con phố hẹp gần khu nhà mình, hai bên là những dãy nhà dân cũ kỹ, thấp bé, tường loang lở, ban công lồi lõm, giống như hai hàng mãnh thú cổ xưa đang rạp mình trong màn đêm. Lặng lẽ phô ra hàm răng là những khung cửa tối đen.
Tầng một bị cư dân tự tiện cải tạo thành những “cửa hàng mặt tiền”, ô cửa kính vàng ấm hắt ra ánh đèn như than hồng, cố gắng xua đi chút hàn khí vô hình đang chậm rãi bám lên da thịt hắn.
…Hàn khí?
Ý thức vừa bám được vào từ ấy, Vu Sinh liền cảm thấy luồng lạnh lẽo quen thuộc lại lần nữa trườn lên từ xương sống.
Hàn ý kia không chỉ là gió đông, mà là thứ lạnh buốt xuyên qua da, len vào tủy, khiến cảm giác về mưa đông trên da thịt cũng biến dạng: từng giọt như lưỡi dao mỏng cắt qua từng tấc da.
Cùng với đó là cảm giác bị nhìn chằm chằm — hai luồng ánh mắt trơn trượt, lạnh lẽo, ẩm ướt, như từ hốc mắt của một sinh vật lưỡng cư, lại một lần nữa bám chặt lấy hắn.
Ánh mắt của con ếch!!
Hô hấp của hắn đột ngột đứt đoạn.
Trong khoảnh khắc, phổi như bị bóp nghẹt, cổ họng khô rang mà không phát ra được chút âm thanh nào.
Phải đến mười mấy giây sau, thân thể mới miễn cưỡng nhớ ra cách hít thở.
Hắn cúi gập người, tham lam nuốt từng hơi không khí lạnh buốt, vừa thở dốc vừa vội vã cúi đầu nhìn xuống ngực mình.
Giây phút ấy, hắn gần như tin chắc rằng mình sẽ thấy một cái hố đen sâu ngoác trong lồng ngực.
Ảo giác đó rõ ràng đến mức gần như chạm vào được: xương sườn như bị mở tung, lồng ngực trống rỗng, lạnh lẽo như một lò lửa đã lâu không còn than, chỉ còn đáy tro tắt ngấm.
Có một khoảng rỗng vô hình nằm ngay giữa thân thể hắn, như đã từng có thứ gì đó bị móc ra khỏi đó.
Nhưng ngay giây tiếp theo, một nhịp đập nặng nề của trái tim lại từ bên trong ngực truyền ra, rõ ràng, hữu lực, đến mức bên tai hắn dường như vang lên một tiếng “thịch!” khô khốc, lạ thường.
Đúng vậy.
Người sống thì phải có tim đập.
Hắn vẫn còn sống.
Ngực hắn… hoàn chỉnh.
Không hề bị con ếch khổng lồ quỷ dị kia ngoạm mất trái tim.
Nhưng những mảnh ký ức kia như bị kích hoạt bởi nhịp tim ấy, lập tức vỡ tung, hóa thành hàng loạt dòng chảy hỗn loạn cuồn cuộn tràn về, ập lên ý thức hắn như sóng thần.
Càng cố gắng lờ đi, chúng càng lặp lại rõ ràng: tiếng mưa đập trên da, bức “cửa” vẽ trên tường, bóng đen khổng lồ trơn nhớt, cái miệng rộng nứt toác, và cú đâm lạnh buốt xuyên vào lồng ngực…
Hắn cắn chặt răng, tự nhủ tất cả chỉ là ảo giác, là cơn ác mộng do thần kinh quá căng thẳng bịa ra.
Thế nhưng mỗi lần ký ức lặp lại, cảm giác đau, cảm giác lạnh, cảm giác bị thứ gì đó chui vào rồi lôi ra khỏi ngực đều sắc bén thêm một bậc.
Ý nghĩ “chỉ là ảo giác” trong đầu hắn vì thế mà trở nên mong manh, rệu rã.
Hắn đã chết một lần.
Ý niệm này, rốt cuộc cũng hiện hình rõ ràng trong tâm trí.
Hắn đã chết một lần, dưới miệng một con ếch khổng lồ không tuân theo lẽ thường.
Nhưng bằng một cách nào đó mà hắn không sao hiểu được, giờ đây hắn vẫn còn sống, hơn nữa con là đang trên đường về nhà.
Con phố trước mắt, ánh đèn hai bên, mùi ẩm mốc của tường cũ, tất cả đều đang nói với hắn: hắn đã sắp đến nơi rồi, chỉ còn hai ngã rẽ nữa mà thôi.
Đây là chuyện quỷ dị nhất trong tất cả những chuyện quỷ dị mà hắn gặp phải kể từ khi bước chân vào tòa thành tà môn này.
Góc khóe mắt hắn thoáng quét qua xung quanh, chợt nhận ra có vài ánh nhìn đang hướng về phía mình.
Hành vi vừa rồi — dừng lại giữa đường, đứng ngây người, rồi lại bất ngờ cúi xuống ôm ngực thở dốc — hiển nhiên đã thu hút sự chú ý của người qua đường.
Có người ở gần giống như đang do dự, chân bước chậm lại, ánh mắt mang theo một chút lo lắng, có lẽ đang cân nhắc xem có nên đến hỏi thử “anh có ổn không” hay không.
Vu Sinh lập tức xua tay, né tránh ánh nhìn của đối phương, qua loa lắc đầu tỏ ý không sao, không cho ai đến gần, rồi nhanh chóng tăng tốc bước chân, rời khỏi khu vực đó.
Hắn không biết rốt cuộc cơ thể mình vừa trải qua chuyện gì, cũng không biết chết rồi sống lại như vậy, là do thứ quy tắc quỷ dị nào của Giới Thành gây nên.
Nhưng hắn hiểu một đạo lý rất rõ ràng: đứng giữa đường mà suy tư về chuyện mình đã chết thế nào, sống lại ra sao, sẽ chẳng giúp ích được gì ngoài việc tự chuốc thêm phiền phức.
Hắn băng qua con đường nhỏ, rời khỏi con phố cuối cùng gần khu dân cư cũ kỹ, hướng thẳng về phía “nhà” của mình trong tòa thành này.
Chỉ cách hai ngã rẽ, nhưng phong cảnh xung quanh lại nhanh chóng biến đổi, như thể hắn vừa bước qua một ranh giới vô hình nào đó của thành phố.
Bóng người thưa dần, tiếng nói chuyện loãng hẳn, gió len qua những khe tường mang theo mùi rỉ sét và ẩm mốc cũ, phả lên mặt lạnh buốt.
Cuối cùng, bên cạnh Vu Sinh chỉ còn lại những cột đèn đường trơ trọi đứng thẳng, ánh đèn trắng xanh, lạnh lẽo đổ bóng kéo dài trên mặt đất, méo mó không giống hình người.
Đi thêm một đoạn, tòa đại trạch cũ kỹ kia liền hiện ra trong tầm mắt, sừng sững giữa màn đêm.
So với mấy dãy nhà xung quanh, nó dường như tách khỏi chúng một chút, như bị ai đó cố ý kéo lùi về phía sau nửa bước, giữ một khoảng cách vi diệu mà rõ ràng.
Đó vốn chỉ là một căn nhà lớn bình thường, nếu như bỏ qua khí tức bất thường mơ hồ tỏa ra từ nó.
Lão trạch ba tầng, mái ngói dốc, tường ngoài loang lổ vết tróc sơn và rêu đen.
* Lão trạch : ngôi nhà ma ám cũ kỹ.
Cửa gỗ cũ, cửa sổ cũ, khung sắt trên ban công đã ngả màu, tuy không mới mẻ gì nhưng lại sạch sẽ, ngay ngắn, giống hệt những “tiểu lâu tự xây” bị cơi nới trái phép trong các làng nhỏ trong thành phố ở thời kỳ quản lý còn lỏng lẻo vài chục năm trước.
Chúng đã bị thời gian bỏ quên, không kịp đập bỏ, cũng chẳng ai thèm sửa, cứ vậy mà kẹt lại trong kẽ hở giữa các quy tắc đô thị, trở thành một dạng… di vật.
Vu Sinh không rõ “Giới Thành” hiện tại, cái tòa thành có quá nhiều điểm khác biệt với ký ức của hắn — sử dụng chế độ quản lý đô thị quái gở như thế nào.
Hắn đến đây mới hơn hai tháng, trừ đi khoảng thời gian ban đầu vì quá cảnh giác mà gần như không dám bước ra khỏi cửa, thì hiện tại hắn cũng chỉ là miễn cưỡng nắm sơ được tình hình khu vực xung quanh mà thôi.
Nhưng có một điều hắn vô cùng rõ ràng.
Tòa đại trạch này là nơi trú chân duy nhất còn có thể gọi là an toàn của hắn trong tòa thành nguy hiểm và quái dị này. Ít nhất là cho đến lúc này.
Bên trong nhà, hắn chưa từng thấy xuất hiện những bóng dáng tà môn kia.
…Dù bản thân tòa đại trạch này, trong mắt hắn, cũng có không ít chỗ quỷ dị.
Vu Sinh khẽ hít sâu một hơi, để luồng không khí ẩm lạnh tràn vào phổi rồi từ từ thở ra, cố gắng ép tim mình chậm lại.
Hắn xách túi đồ mua sắm vẫn còn vắt ở cổ tay, bước qua vùng ánh sáng lạnh lẽo của cột đèn đường, đi đến trước cổng, móc chìa khóa từ túi ra.
Ổ khóa cũ phát ra một tiếng “cạch cạch” trầm đục, sau đó là tiếng bản lề rên rỉ kẽo kẹt, như một cái cổ già nua bị buộc phải ngoái lại.
Cánh cửa gỗ nặng nề chậm rãi hé mở.
Vu Sinh bước qua ngưỡng cửa, một tay sờ công tắc, bật đèn.
Ánh sáng vàng nhạt lập tức đẩy lùi bóng tối trong hành lang.
Dù tòa nhà này gần như hoàn toàn khác với “nhà” trong ký ức của hắn, nhưng trong khoảnh khắc bóng đèn sáng lên, lồng ngực hắn vẫn theo bản năng buông lỏng đôi chút, một cảm giác… tạm thời an tâm len lỏi qua kẽ xương sườn.
Hắn xoay người, dùng lực đóng cửa lại.
Khi then cửa khép chặt, tiếng ầm nặng nề của cánh cửa. dường như đã cắt đứt sợi dây liên kết nối hắn với đêm tối bên ngoài, nhốt cả màn đêm của Giới Thành ở phía bên kia cánh cửa.
Sau đó, hắn tiện tay đặt túi đồ mua từ siêu thị lên chiếc giá ở, cạnh cửa bếp bên phải lối vào, rồi bước nhanh qua phòng khách trống trải, đến mức tiếng “cộp cộp” vang vọng lên.
Hắn cứ như vậy tiến thẳng vào phòng tắm.
Đứng trước gương, hắn đưa tay kéo mạnh vạt áo trước ngực ra.
Cảnh tượng trong ký ức quá đỗi rõ ràng, quá sâu, sâu đến mức hắn cảm thấy chỉ một lần xác nhận là không đủ.
Hắn cần nhìn lại.
Cần tận mắt thấy trên da thịt mình rốt cuộc có… dấu vết gì còn sót lại.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận