Lưu Tuyết Nhu cầm miếng Phượng bội đeo vào cổ, hớn hở reo lên:
- Trang ca ca, nếu huynh có thể thắng được muội, muội sẽ gả cho huynh.
Khương Cổ Trang đáp ngay:
- Cần gì phải đánh nữa, lần nào huynh cũng thua mà!
Lưu Hiếu Mại lên tiếng:
- Trang nhi, con cứ can đảm đấu với nó, ta tin tưởng con!
Lưu Tuyết Nhu thấy vậy cũng không nói nhiều, khẽ bĩu cái miệng nhỏ nhắn một cái rồi sử thanh kiếm gỗ trong tay xuất luôn một chiêu ‘Vũ quá thiên tình’ đâm tới Khương Cổ Trang.
Khương Cổ Trang vội vàng múa thanh mộc đao ngăn lại.
Để tiện cho hai tiểu hài đối luyện chiết chiêu, Khương Đao Phong đã chủ tâm đẽo cho hai người mộc kiếm và mộc đao. Mộc kiếm và mộc đao của hai người vừa chạm nhau thì cuộc tỷ đấu lập tức diễn ra.
Kiếm của Lưu Tuyết Nhu bay lượn hoa mỹ, chiêu thức tầng tầng lớp lớp vô cùng vô tận. Mười kiếm thì có đến chín kiếm là thế công. Còn Khương Cổ Trang thì mỗi chiêu mỗi thức đều có khí thế khoáng đạt, phần lớn là thế thủ. Hai tiểu hài tử đánh với nhau nhịp nhàng ăn khớp, trông cực kỳ mãn nhãn. Bốn người lớn ngồi bên cùng ngưng thần chăm chú xem trận tỷ đấu.
Lúc này Lưu Tuyết Nhu xuất kiếm càng lúc càng nhanh. Khương Cổ Trang chỉ thủ không công, đao pháp phòng thủ kín bưng nước chảy không lọt, xuất chiêu trầm ổn, rất có phong phạm đại gia.
Hai người bình thường chiết chiêu không biết đã bao nhiêu lần, chiêu này vừa sử ra là đã biết chiêu tiếp theo vì thế mộc đao và mộc kiếm chạm nhau chan chát không ngừng, trong khoảnh khắc đã qua hơn mười chiêu.
Đột nhiên mộc kiếm của Lưu Tuyết Nhu đảo một vòng từ trên xuống dưới, tà tà chém ra một kiếm, tốc độ cực nhanh, tư thế đẹp đến cực điểm.
Khương Cổ Trang biết một kiếm này sẽ chém xuống dưới bèn nghiêng người chuyển thân bạt đao lên trên chặn lại.
Chiêu này của Lưu Tuyết Nhu đáng lẽ sẽ phải chém xuống, nào ngờ Lưu Tuyết Nhu biến đổi chiêu thức, mộc kiếm dừng lại một chút rồi đâm thẳng về phía trước.
Một chiêu cải biến này làm cho Khương Cổ Trang quả thực không ngờ, chân tay luống cuống, còn đang hoảng hốt thì mộc kiếm của Lưu Tuyết Nhu đã đâm tới trước ngực rồi, cậu vung mạnh tay trái ra, vừa lúc lại đánh trúng mộc kiếm làm cho Lưu Tuyết Nhu giữ không nổi, mộc kiếm văng lên trời.
Lưu Tuyết Nhu bàng hoàng, đứng nghệt ra, rươm rướm nước mắt.
Khương Cổ Trang xuất chưởng rồi thì hối hận vô cùng, thấy vẻ mặt buồn thiu của Tuyết Nhu lại càng thêm luống cuống. Bỗng nhiên cậu thấy mộc kiếm bị mình đánh bay lên trời đang rớt xuống vội kéo tay Tuyết Nhu hoảng hốt:
- Nhu muội, cẩn thận!
Tuyết Nhi vằng tay ra, lùi lại một bước hờn dỗi:
- Cổ Trang thối, Cổ Trang xấu, ai khiến huynh quan tâm chứ, muội không chơi với huynh nữa.
Nói xong tung người chạy biến đi về phía chân núi.
Bốn người lớn cười ha hả.
Khương Cổ Trang cực kỳ hối hận, đứng đực ra đó lo lắng bất an.
Khương Đao Phong vui vẻ:
- Trang nhi, còn không đuổi theo đưa vợ con trở về!
Lưu Hiếu Mại cười gạt đi:
- Không cần, nam tử hán đại trượng phu không thể để vợ quen thói xấu như vậy được, cứ chờ một lát nó sẽ quay lại.. Trang nhi, sở học đao pháp của con rất có căn cơ, nhưng cần phải tùy cơ ứng biến hơn nữa, không nên cứng nhắc. Ví như biến chiêu vừa rồi của Nhu nhi, nếu con không thể phản ứng thì sẽ...
Phan Trúc Quân ‘hừ’ một tiếng, ngắt lời trượng phu:
- Trang nhi là một đứa trẻ tài năng, có được thân thủ như vậy đã rất không tệ rồi. Lúc mười tuổi chàng làm gì được như thế chứ!
Lưu Hiếu Mại bị thê tử trách móc, cũng không biết nói gì bèn cười trừ cho qua. Công bằng mà nói, một tiểu hài tử mười tuổi như Khương Cổ Trang mà có được căn cơ võ học thâm hậu như vậy cũng hiếm có như lông phượng sừng lân rồi.
Phan Trúc Quân không để ý tới trượng phu nữa, quay người đi vào buồng trong lấy ra một khay bánh nướng vàng ươm. Bỗng chốc dưới tàng cây tỏa hương ngào ngạt, ấm áp vô cùng.
Khương Đao Phong chờ lâu sốt ruột bèn nói:
- Nhu nhi sao bây giờ còn chưa trở về, để ta đi xem!
Nói xong đứng lên chống gậy đi xuống về phía chân núi, Khương Cổ Trang vội vàng đến trước mặt giữ phụ thân lại:
- Phụ thân, người cứ ngồi đó để con đưa Nhu muội về!
Khương Đao Phong cốc đầu con trai một cái, giả vờ cả giận:
- Đều do tiểu quỷ ngươi đó, chọc tức vợ chạy mất rồi!
Đột nhiên, bốn phía xung quanh sơn cốc truyền đến những tiếng cười lạnh lẽo chói óc. Khương Đao Phong và Lưu Hiếu Mại không khỏi kinh hãi, vội vàng rút Huyết đao và Thanh minh kiếm mang bên mình ra.
Lưu Hiếu Mại một tay kéo Khương Cổ Trang vào lòng, cảnh giác cao độ, mắt lóe tinh quang nhìn khắp bốn phía chung quanh.
Khương Đao Phong vừa kêu lên một tiếng ‘Không xong!’ thì đã nghe bên cạnh có tiếng y phục bay phần phật trong gió rồi trên hiện trường liền xuất hiện một bọn hắc y bịt mặt đứng thành vòng tròn vây lấy năm người ở dưới gốc quế.
Tên đứng đầu cất tiếng lạnh lẽo:
- Khương đại hiệp! Lưu huynh đệ! Hai người bắt chúng ta tìm kiếm thật khổ cực đúng mười năm. Thực không nghĩ tới hai ngươi lại chui vào chỗ này hưởng phúc! Ha ha...
Xem khẩu khí hắn cực kỳ cuồng vọng. Khương Đao Phong nhớ mang máng giọng hắn là một trong bốn kẻ đứng bên cạnh chiếc nhuyễn kiệu ngày nọ.
Để tránh né sự truy sát của bọn người này, y và nghĩa đệ đã chạy tới chốn rừng sâu hoang dã này sống cách biệt với thế nhân, vậy mà không ngờ cái kết cục này vẫn xảy ra.
.
Mười năm nay, tuy y và Lưu Hiếu Mại rất ít nói đến chuyện này nhưng cả hai vẫn đều lo lắng trong lòng mà không nói ra. Tuyệt không phải vì bọn họ sợ hãi mà là lo cho thê tử sẽ bị thương tổn.
Hai người lại càng cảm thấy ‘Võ Thánh môn’ thần bí khó lường. Từ một câu nói của kẻ trong kiệu đêm đó, y và Lưu Hiếu Mại hầu như cùng nghĩ đến giọng nói của một người trên giang hồ là ‘Hồi thiên thánh thủ’ Thượng Quan Từ bởi vì thanh âm của hắn rất đặc biệt, mang rất nhiều âm hưởng của phụ nữ khiến cho người đã nghe được thì không thể quên.
Nhưng bọn họ vừa nghĩ đến đó lại lập tức phủ định bởi vì ‘Hồi thiên thánh thủ’ Thượng Quan Từ không có võ công đỉnh cao. Người trên giang hồ kính ngưỡng Thượng Quan Từ vì chẳng biết đã có bao nhiêu kẻ trong võ lâm được cứu thoát khỏi quỷ môn quan nhờ y thuật khởi tử hồi sinh đệ nhất giang hồ của lão. Một đời hành y tế thế, Thượng Quan Từ chưa hề mặc cả ra giá, được người người tôn sùng là đại thiện nhân, huống chi cả hai người bọn họ đã từng chịu qua ân huệ của lão.
Vì thế nên mặc dù thanh âm trong kiệu rất giống với thanh âm của Thượng Quan Từ nhưng hai người không hề tin đó là lão.
Như vậy thì là ai đây?
Khương Đao Phong nghĩ tới nhân vật xem như chí tôn của tà phái trên giang hồ Âu Dương Thạch, kẻ được võ lâm xưng tụng là ‘Tuyệt mệnh Ma tôn’.
Âu Dương Thạch sở dĩ được xưng tụng là ‘Tuyệt mệnh Ma tôn’, ý chỉ thủ đoạn tàn nhẫn của lão, nhưng quan trọng hơn là lão được công nhận là Võ lâm đệ nhất nhân. Một thân công lực kinh thế hãi tục của lão vốn từ trước về sau chưa từng có, cộng với ‘Long hành bát thức’ và ‘Lục hợp thần chỉ’ độc bộ thiên hạ.
Kinh hãi hơn là Âu Dương Thạch không chỉ có võ công trác tuyệt, tung hoành trên giang hồ nhiều năm không có địch thủ mà đối với kỳ môn dị thuật, bát quái nhạc khí cũng không gì không tinh tường. Có thể nói là một nhân vật toàn tài vô tiền khoáng hậu. Suốt đời lão chỉ thu nhận hai đồ đệ, có tin đồn rằng một người là cô nhi và một người là con gái của Mộ Dung thế gia.
Một người thì khiến cả giang hồ vừa nghe danh là đã sợ mất mật là ‘Đoạt mệnh thần ni’ Trình Dật Tuyết, đã học hết được chân truyền võ học của Âu Dương Thạch. Sau đó, giang hồ đồn rằng Trình Dật Tuyết đã làm một chuyện khiến cho Âu Dương Thạch cực kỳ tức giận bèn giam bà ta tại một nơi không ai biết cả. Từ đó về sau không thấy nữ ma đầu này xuất hiện trên giang hồ nữa.
Còn lại một nữ ni khác được gọi là ‘Kỳ môn nhạc thánh’ Mộ Dung Phi Phi. Mộ Dung Phi Phi chỉ một lòng nghiên cứu kỳ môn dị thuật và nhạc lý, không hề giao du với giang hồ vì thế mà hầu như không một ai biết được sự tích của bà.
Khương Đao Phong vừa nghĩ đến đó thì lập tức gạt bỏ suy đoán của nghĩa đệ Lưu Hiếu Mại. Bởi mặc dù võ công của kẻ trong kiệu kia đã đạt đến tuyệt cảnh, nhưng so với Âu Dương Thạch trong truyền thuyết thì không thể đánh đồng.
Quan trọng hơn, tuy ‘Tuyệt mệnh Ma tôn’ là nhân vật chí tôn của tà phái nhưng tuyệt không loạn sát người vô tội. Chỉ là hành động của lão không theo đạo lý thông thường, ý chí sắt đá không hợp với thế tục. Vì thế mà mọi người khi bàn luận đến đều biến sắc.
Hơn nữa Âu Dương Thạch là nhân vật nào thì trong võ lâm cũng chưa từng ai được thấy mà mới chỉ nghe danh. Đồn đại về lão cũng chỉ từ đồ đệ Trình Dật Tuyết mà ra, còn cũng không biết lão còn sống hay không. Nếu quả thực lão còn tồn tại trên nhân thế thì tính ra cũng đã hơn hai trăm tuổi rồi.
Nói chung, ‘Tuyệt mệnh Ma tôn’ Âu Dương Thạch đích xác là một bí ẩn trên giang hồ!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận