Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Huyền ảo
  3. Đế Quốc Võ Thần (Dịch)
  4. Chương 4: Võ thánh ma môn (phần hạ)

Đế Quốc Võ Thần (Dịch)

  • 71 lượt xem
  • 1876 chữ
  • 2025-01-06 20:20:42

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Đang lúc y còn trầm tư suy nghĩ thì nghe được lời nói của Lưu Hiếu Mại, trong lòng khẽ ngẩn ra. Nghĩ lại Lưu lão đệ so với mình còn bình tĩnh hơn nhiều.

Y tự biết vì trong lòng còn có mối lo lắng!

Khương Đao Phong giận bản thân mình, vào thời khắc sinh tử này còn bận tâm đến những chuyện xa xôi đó làm gì? Y khẽ cúi đầu thì thấy cặp mắt của Lưu Hiếu Mại sáng như sao trời, không gợn chút tìm cảm của thế gian, tâm lặng như nước, thoát ra khỏi cảnh vật xung quanh.

Khương Đao Phong như lây cái hào tình của gã, cười nhẹ:

- Tựa hồ như trời muốn mưa rồi!


Nói xong hai người thản nhiên nhìn trời! Bầu trời giờ đã tối sầm, mây đen đã che kín hết các vì sao, xòe bàn tay ra giờ cũng không nhìn thấy ngón, chỉ có thể thấy bóng đen lay động!

Đột nhiên Lưu Hiếu Mại hét lớn một tiếng, thân thể xông thẳng vào bọn hắc y. Thanh Minh kiếm như giao long xuất động quét ngang bốn kẻ gần nhất trước mặt.

Lần tập kích này quả thực quá bất ngờ! Bọn người hắc y bịt mặt chỉ thấy cả hai hai người nói chuyện vu vơ, không nghĩ tới nói đánh là đánh liền. Bốn người đứng đầu vội vàng hạ trường kiếm xuống chắn ngang hông. Kẻ trên cùng xuất kiếm đâm thẳng vào yết hầu của Lưu Hiếu Mại.

Chỉ nghe tiếng ‘Keng’ âm vang, cả ba thanh trường kiếm đồng thời bị chém gãy.

Lưu Hiếu Mại khẽ nghiêng đầu tránh được nhát kiếm của kẻ đầu cùng. Nhưng cuối cùng kiếm thế của hắn vẫn nhanh như gió quấn chặt lấy Lưu Hiếu Mại.

Khương Đao Phong kinh ngạc, kiếm pháp của kẻ này là kiếm pháp chính tông của Vũ Đương! Xem ra bọn hắc y bịt mặt này đều là tuyệt đỉnh cao thủ của các danh môn chính phái?

Nhưng lúc này không cho phép nghĩ nhiều, y vẫn nằm trên lưng của Lưu Hiếu Mại. Bọn hắc y nhân chỉ lo công kích Lưu Hiếu Mại mà bẵng kẻ địch chính của mình. Khương Đao Phong từ trên cao nhìn xuống, nên liếc qua là hiểu ngay, nhận chuẩn phương vị xuất kiếm của kẻ sử dụng kiếm pháp Vũ Đương kia. Y vung tay phải lên, Huyết quang bảo đao đâm nhanh vào sườn trái của hắn.

Nếu đơn đả độc đấu, một kiếm truy đuổi của tên hắc y bịt mặt kia quả thực như là áo trời không vết rách, cho dù không thể đả thương Lưu Hiếu Mại nhưng cũng đủ có thể bức gã lui một từng bước đến cạnh vách đá. Trong lòng hắn đang vui sướng, nào biết gió mạnh thổi qua. Chỉ nghe ‘phập’ một tiếng rồi sườn trái hắn đã trúng một đao.

Huyết quang bảo đao của Khương Đao Phong vốn hình trăng rằm, thuộc về binh khí ngắn, hơn nữa lại ngồi yên mà đâm nên vì thế mà đâm tận vào bắp thịt của đối phương.

Cánh tay của tên hắc y bịt mặt hạ xuống, bất chấp đau đớn kẹp chặt lấy Huyết đao của Khương Đao Phong.

Lưu Hiếu Mại lập tức phản ứng, dùng thân xô mạnh một cái, Huyết đao của Khương Đao Phong cắm ngập vào người đối phương. Khương Đao Phong xoay ngược Huyết đao, cánh tay của kẻ kia bị cắt cụt đến bả vai.

Ba kẻ cầm đoản kiếm bên cạnh hắn vội vã tranh nhau xông lên.

Lưu Hiếu Mại không lùi mà cứ thế xông lên, trường kiếm xộc thẳng trung lộ, cả ba thấy đấu pháp vong mạng như vậy liền đồng loạt thoái lui. Lưu Hiếu Mại cấp tốc chuyển thân, rồi từ cây cầu đá lao vụt đi.

Cây cầu đá rộng không quá năm, sáu thước nhưng lại là thông đạo nối liền hai vách đá. Lưu Hiếu Mại bay thẳng vào như một làn khói xanh, chạy qua xong thì liền vung đơn chưởng lên. ‘Ầm’ một tiếng, cây cầu đá bị đánh gãy rơi xuống sườn núi, kéo theo đó là tiếng la thảm thiết của hai người truyền vào đáy cốc, chỉ một thoáng đã mất hút.

Nguyên do là hai kẻ hắc y nhân bịt mặt thấy Lưu Hiếu Mại đào tẩu liền gấp rút đuổi theo. Ai ngờ vừa bước lên cây cầu đá thì bị Lưu Hiếu Mại đánh gãy.

Lưu Hiếu Mại vừa trụ vững thân hình, Khương Đao Phong đã nghe thấy tiếng ám khí phá không vù vù từ phía sau bắn tới liền nhanh chóng quay người trở tay phất ống tay áo một cái, đánh cho ám khí lập tức bay ngược lại

Mấy tiếng rú thảm thiết vang lên!

Lưu Hiếu Mại bay qua được cây cầu đá hoàn toàn là do bị ép đến chỗ liều mạng! Bởi vì cây cầu đá này cho dù là giữa ban ngày muốn đi qua cũng phải hết sức cẩn thận huống hồ là lúc màn đêm đen kịt này.

Nói sao thì cũng đã qua rồi, tinh thần của Lưu Hiếu Mại và Khương Đao Phong vô cùng sảng khoái, không nhịn được cười lên ha hả.

Lưu Hiếu Mại huýt lên một tiếng dài rồi hướng về phía đông phóng đi, sau lưng không ngừng nghe tiếng ám khí rơi rào rào xuống đất.

Thân pháp quả thực quá nhanh!

Về đến Khương gia bảo đã lúc nửa đêm, trời lại còn lất phất đổ cơn mưa phùn. Toàn thân hai người đều ướt sũng, máu còn nhỏ ròng ròng.

Mã Tái Hoa thấy một người lạ mặt sau lưng cõng trượng phu. Nhìn kỹ hóa ra là hắc đạo kiêu hùng Lưu Hiếu Mại đã ước đấu với trượng phu, đã vậy còn ướt đẫm máu tươi. Nàng cho rằng trượng phu đã gặp độc thủ, không khỏi nổi giận bừng bừng, rút thanh trường kiếm từ đầu giường rồi dùng một chiêu ‘Lực phách Hoa Sơn’ chém thẳng vào Lưu Hiếu Mại.

Lưu Hiếu Mại chỉ cần xoay người lại là có thể tránh thoát một kiếm này. Nhưng nếu làm vậy thì Khương Đao Phong đang ở trên lưng sẽ bị chém thành hai mảnh nên đành co người nhảy lùi lại.

Khương Đao Phong hét lên một tiếng kinh hãi:

- Phu nhân, không được!


Nhưng trường kiếm của Mã Tái Hoa đã rời tay, đâm thẳng vào mặt của Lưu Hiếu Mại! Lúc này Mã Tái Hoa đã hoàn toàn mất đi lý trí, nào còn nghe được tiếng của trượng phu, phát chiêu ‘Cuồng phong khoái kiếm’ đâm tiếp vào bốn đại huyệt của Lưu Hiếu Mại.

Khương Đao Phong khẩn trương, nhoài người về phía trước vươn tay điểm vào huyệt Hợp cốc của Mã Tái Hoa, trường kiếm của nàng vừa rơi xuống thì cả hai người cũng lăn tròn trên mặt đất.

Đó là Khương Đao Phong biết Lưu Hiếu Mại không đành lòng đả thương phu nhân của nghĩa huynh nên thấy tình hình nguy cấp bèn liều mạng nhảy vọt lên về phía trước.

Mã Tái Hoa thấy trượng phu còn sống liền vội vã nâng dậy. Khương Đao Phong kể hết đầu đuôi sự việc cho thê tử. Nghe xong, Mã Tái Hoa hổ thẹn:

- Lưu huynh đệ, ta nhất thời...


Lưu Hiếu Mại gạt đi:

- Tẩu tẩu, ta không trách móc gì! Nhanh, tẩu tẩu hãy lập tức chuẩn bị đi. Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không sẽ không kịp!


Khương Đao Phong tiếp lời:

- Phu nhân, nhanh phân tán hết gia nhân đi. Chúng ta phải đi ngay!


Mã Tái Hoa thấy thần sắc nghiêm trọng của hai người thì hiểu rằng tình thế hung hiểm nên không hỏi nhiều, vội vã gọi mười gia đinh và thị nữ đến, phân phát cho mỗi người một số bạc rồi bảo mọi người hãy tự lo liệu.

Khương Đao Phong nghĩ đến thê tử qua mấy tháng nữa sẽ sinh hạ, cần phải có một thị nữ ở bên nên đem theo một thị nữ lớn tuổi. Bốn người thừa dịp đêm khuya mưa gió, bỏ đi thật xa.

Vào đêm ngày hôm sau, mười mấy tên hắc y bịt mặt tìm đến Khương gia bảo thì phát hiện tòa bảo đã trống không liền giận dữ phóng hỏa đốt trụi. Chỉ trong một đêm, Khương gia bảo thanh danh hiển hách trên giang hồ đã hóa thành đống tro tàn!

Nhưng Khương Đao Phong và Lưu Hiếu Mại đều hiểu rõ, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm. Vì thế hai người liền ẩn cư nơi chốn đất hoang trong núi, ít khi đi xa, hòa mình cùng non nước mà hoàn toàn thoát ly giang hồ.

Khương Đao Phong làm chủ, gả thị nữ Phan Trúc Quân thường ngày vẫn ở bên phu nhân cho nghĩa đệ Lưu Hiếu Mại.

Vào ngày mùa đông năm đó, nhi tử Khương Đao Phong cất tiếng khóc chào đời, được đặt tên là Khương Cổ Trang. Mùa đông năm thứ hai, vào một ngày hoa tuyết bay đầy trời, nữ nhi Lưu Tuyết Nhi của Lưu Hiếu Mại cũng sinh hạ. Hai người lúc tuổi già lại sinh được con cái, mừng rỡ không gì sánh được liền quên hết những sóng gió xưa kia, tận hưởng vui thú trong u cốc chốn thâm sơn.

Khương Cổ Trang và Lưu Tuyết Nhu tình như huynh muội, cùng chơi đùa vô tư. Nhưng thiên tính của Khương Cổ Trang vốn vụng ăn nói còn Lưu Tuyết Nhu lại lắm mồm lắm miệng từ nhỏ nên thường trêu chọc Khương Cổ Trang vì thế không ít lần bị Lưu Hiếu Mại đánh đòn.

Khương Đao Phong và Lưu Hiếu Mại đem hết tuyệt kỹ bình sinh dốc lòng truyền thụ cho cả Khương Cổ Trang và Tuyết Nhu.

Tâm cơ của Tuyết Nhu rất tốt, bất luận chiêu thức phức tạp ra sao chỉ nhìn một lần là nắm bắt được nhưng căn cơ lại không vững chắc, chiêu thức hoa dạng mà không có thực lực. Trong khi đó cùng một chiêu thức thì Khương Cổ Trang phải học mất hơn nửa ngày nhưng lại tập luyện rất chuyên cần, tuy rằng tiến triển từ từ, nhưng một chiêu một thức đều rất có uy lực.

Chớp mắt đã mười năm trôi qua, Khương Cổ Trang và Lưu Tuyết Nhu đã bước vào tuổi thiếu niên, cũng đã tập luyện xong tuyệt nghệ một đời của Khương Đao Phong và Lưu Hiếu Mại.

Tháng tám trung thu năm đó, khắp nơi đều là cảnh đẹp, hoa quế tỏa hương. Hai nhà ngồi xung quanh gốc cây quế, hàn huyên vui vẻ. Mã Tái Hoa kéo Lưu Tuyết Nhu và Khương Cổ Trang lại gần nhau, cười nói:

- Nhu nhi, con lớn lên sẽ gả cho Cổ Trang nhé!


Lưu Tuyết Nhu nghi hoặc đáp:

- Mỗi ngày con và Trang ca ca đều ở chung một chỗ, không phải là đã gả cho huynh ấy rồi sao!


Lời con trẻ thơ ngây làm bốn người lớn cùng cười vui vẻ. Mã Tái Hoa cười nói tiếp:

- Nhu nhi, nếu con đã biết vậy thì ta sẽ đưa cho hai con cùng một vật.!


Nói xong lấy trong người ra hai khối ngọc bội rồi trang trọng căn dặn:

- Vật này là đôi ngọc bội Long Phượng do mẫu thân ta truyền lại, bây giờ Long bội ta giao cho Trang nhi còn Phượng bội thì giao cho con.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top