Thượng Quan Si vẫn còn lưu luyến. Nàng liên tục ngoảnh đầu nhìn lại, mắt lệ nhạt nhòa.
Đến trước cánh cửa bí mật, nàng dừng bước quay đầu nhìn thêm một lần, sau đó mới dứt khoát nắm tay kéo Khương Cổ Trang đi vào trong thạch động.
Chưa đi được mấy bước, Khương Cổ Trang đột nhiên cảm thấy có một luồng gió tanh mùi máu xộc thẳng vào mặt.
Khương Cổ Trang nhìn kỹ thì thấy có hơn chục con rắn lớn. Chúng đang ngóc đầu ngoe nguẩy thân mình khiến chàng cảm thấy cả người ớn lạnh, sợ tới mức ngã phịch xuống đất.
Thật ra thì Khương Cổ Trang không sợ rắn. Có một lần chàng cùng Nhu nhi đi lên núi dạo chơi, đột nhiên một con mãng xà rất lớn cắn một phát vào chân nàng.
Nhu nhi lúc ấy sợ quá ngất đi. Chính chàng đã dùng đao chém loạn lên đầu mãng xà khiến nó nổi giận, há miệng nhả chân Nhu nhi ra rồi chuyển mình cuốn chặt lấy chàng, cả người chỉ còn mỗi cái đầu thò ra.
Khương Cổ Trang không biết lấy đâu ra dũng khí, liều mạng ôm lấy đầu mãng xà rồi cắn một phát vào cổ nó rồi cứ thế nhắm mắt nhắm mũi uống máu. Chàng uống mãi, uống mãi cho đến tận lúc không còn gì nữa, mãng xà mới đổ sập xuống.
Chàng cũng hôn mê bất tỉnh, bụng trướng lên như sắp nôn mửa. Nhu nhi còn tưởng rằng chàng đã chết, sợ tới mức kêu khóc ầm ĩ.
Chuyện xưa tựa như mới xảy ra ngày hôm qua cho nên Khương Cổ Trang vừa ngửi thấy mùi máu tươi kia liền có phản ứng như vừa rồi.
Thượng Quan Si vội vàng đỡ chàng dậy.
Khương Cổ Trang nhìn thấy trên mặt Thượng Quan Si còn ngân ngấn nước mắt giống như Nhu nhi năm đó thì cũng thấy ấm áp, mỉm cười với nàng.
Thượng Quan Si nào biết Khương Cổ Trang đang nghĩ linh tinh tới chuyện của tám chín năm về trước. Nàng thấy chàng mỉm cười với mình thì cũng an lòng.
Nàng luôn khao khát được đi ra thế giới bên ngoài. Nhưng khi ngày này thật sự đến, bỗng nhiên phải rời xa sư phụ sớm hôm kề cận suốt mười sáu năm ròng thì trong lòng thật cũng có cảm giác day dứt.
Nụ cười của Khương Cổ Trang chính là niềm an ủi vô hạn nên nàng bất giác nín khóc, mỉm cười:
- Trang ca ca, huynh đi theo sau muội nhé!
Nói xong liền vung tay phải lên ném ra nhúm bột màu trắng tạo thành một đám mây mù rồi cứ thế vừa ném vừa đi về phía trước.
Chất bột màu trắng kia tỏa ra mùi huỳnh hoàng khiến cho lũ rắn độc bên đường nối nhau hôn mê, cuộn lại thành một đống đen sì sì. Mùi huỳnh hoàng cũng áp chế mùi máu tươi ở trong hang rắn, nhờ đó Khương Cổ Trang mới không còn cảm giác khó chịu nữa .
Hang rắn này cực kỳ u ám khúc khuỷu, đầy vẻ âm trầm khủng bố. Đi được hơn mười thước thì phía trước càng ngày càng hẹp, nhưng trên đường không còn rắn độc nữa.
Khương Cổ Trang hỏi:
- Si nhi, ở đâu ra nhiều rắn độc như vậy?
Thượng Quan Si đáp:
- Thấy sư phụ nói là do sư tổ bắt về, mục đích là để bảo vệ sư phụ.
Khương Cổ Trang liền đoán:
- Chắc là Hắc bạch nhị điêu cũng do sư tổ của muội lưu lại.
Thượng Quan Si ngạc nhiên:
- Làm sao mà huynh biết được?
Khương Cổ Trang cười bảo:
- Nếu sư tổ của muội đã nghĩ đến cách dùng rắn độc để bảo vệ sư phụ muội khỏi bị kẻ thù xâm nhập từ bên ngoài vào thì nhất định sẽ không để cho bà ấy bị chết đói .
Thượng Quan Si ưu tư:
- Thật ra thì sư tổ rất thương sư phụ, giống như sư phụ đối với muội vậy.
Hai người nói đến đây thì đi tới một khúc đường có trần thấp phải nằm xuống bò sát mới có thể đi được.
Bò được một đoạn khá xa thì cả hai cảm thấy có một luồng gió lạnh phả vào mặt. Đồng thời từ cửa động hắt vào một luồng ánh sáng mờ mờ, hai người reo hò mừng rỡ rồi nhảy ra ngoài động.
Quay đầu lại thì thấy cái hang động này vốn nằm ở dưới một vách đá. Cửa động rộng không đến hai thước, nằm khuất trong một vùng cỏ hoang rậm rạp nên rất kín đáo.
Tiếng thác nước đổ ầm vang từ phía xa xa dội tới, có lẽ là vọng từ đầm Bích Thủy nằm ngay ở bên kia sườn núi.
Giờ là đúng nửa đêm, không gian quang đãng, sao dăng đầy trời, gió lạnh hắt hiu.
Khương Cổ Trang trở lại nhân thế, hít một hơi thật dài, trong thoáng chốc không khỏi thấy rất là cảm khái.
Chàng nhớ lại quyết định dứt khoát cửa Lưu thúc cùng với kỳ ngộ mà mình có được trong mấy ngày qua. Chẳng những mình vừa từ trong tay Tử thần thoát chết trở về mà nội lực võ công cũng tiến bộ cực nhanh, thật là chuyện nằm mơ cũng không dám nghĩ.
Ý nghĩ thoải mái vui mừng kia vừa thoáng hiện trong đầu đã lập tức biến mất. Tâm trí chàng bỗng trở nên nặng nề bởi còn có yêu cầu của Đoạt mệnh thần ni, huyết hải thâm cừu của cha mẹ ......
Chàng hiểu rằng con đường phía trước của mình còn nhiều khó khăn, đầy rẫy những chông gai.
Thượng Quan Si bị Hắc bạch nhị điêu bắt vào trong động từ nhỏ. Mười sáu năm qua nàng chưa bao giờ ra ngoài một bước, cơ bản không biết cuộc đời ra sao. Cho nên nàng ra khỏi động thì cũng có chút ngạc nhiên ngơ ngác, kinh ngạc nhìn bầu trời đêm mà nước mắt dàn dụa.
Khương Cổ Trang kinh hãi:
- Si nhi, sao muội lại......
Thượng Quan Si khóc thút thít:
- Trang ca ca, muội...... muội rất sợ hãi......
Khương Cổ Trang cười dỗ dành:
- Có Trang ca ca ở đây thì có gì phải sợ chứ!
Thượng Quan Si quay đầu nhìn chàng, cặp mắt trong suốt sáng như sao trời hiện vẻ lo lắng:
- Trang ca ca, không phải huynh sẽ không cần Si nhi nữa chứ!
Khương Cổ Trang tựa như nhìn thấu ánh mắt của Nhu nhi, nghiêm trang trả ời:
- Không đâu, Trang ca ca nhất định sẽ dẫn Si nhi theo
Thượng Quan Si chuyển buồn thành vui, nét mặt lại rạng rỡ.
Hai người đứng trên bãi trống nhìn bầu trời đêm thăm thẳm.
Thượng Quan Si cảm thấy mọi thứ đều lạ lùng mới mẻ, hỏi hết cái này đến cái khác. Khương Cổ Trang kiên nhẫn giải thích cho nàng, vầng tròn tròn đó là Mặt trăng, kia là Bắc Đẩu tinh, Thiên Lang tinh, sao Ngưu Lang Chức Nữ......
Thượng Quan Si nghe chuyện mới lạ nên thỉnh thoảng lại bật lên tiếng cười như chuông ngân.
Hai người đang trò chuyện thì Khương Cổ Trang bỗng nghe thấy tiếng những bước chân rất nhỏ .
Sau khi nuốt Thiên anh thần đan luyện không thành thì nội lực của Khương Cổ Trang đã tăng vọt lên ba giáp. Tai mắt của chàng đã trở nên vô cùng thính nhạy nên sớm đã biết có ba người đang tiến lại.
Thượng Quan Si cũng đã nghe thấy, đang còn nghi hoặc thì Khương Cổ Trang đã kéo nàng nằm xuống náu mình vào trong lớp cỏ, ra dấu đừng lên tiếng.
Một lát sau đã thấy ba bóng người hấp tấp chạy tới.
Ba người đều mặc áo xanh, chừng độ hơn ba mươi tuổi, tay cầm trường kiếm phát sáng lấp lóe.
Ba người đến gần thì ngừng chạy, chân bước thận trọng, đưa mắt chung quanh với vẻ cảnh giác cao độ.
Khương Cổ Trang trông thấy trang phục bọn chúng thì đột nhiên nhớ rằng đây chính là ba người trong số mười hai Hoa Sơn kiếm khách. Trong đó có một gã cao kều có đôi tai vểnhmà chàng có ấn tượng đặc biệt sâu sắc.
Không biết Võ thánh môn tập kích đại hội võ lâm kết quả ra sao? Lưu thúc hiện đang ở nơi nào? Có phải bị ám toán hay không? Ba gã kiếm khách này đến đây tìm cái gì? Có nên hỏi bọn họ mọi việc?
Khương Cổ Trang còn nhớ như in về việc mười hai Hoa Sơn kiếm khách vây công chàng và Lưu thúc. Vì thế chàng thật sự muốn giáo huấn bọn này một chút nhưng lại không muôn xuất thủ tùy tiện .
Đang do dự thì chợt nghe gã kiếm khách tai vểnh kia kêu lên với vẻ cực kỳ kinh hãi:
- Ủa, rõ ràng vừa mới nghe thấy có tiếng người nói chuyện, sao bỗng nhiên lại không thấy đâu nữa.
Một người khác nói:
- Sư ca, có thể là......
Cả ba chợt cảm thấy lạnh toát, tức thì cùng hoa kiếm lo sợ đứng tựa lưng vào nhau giống như là gặp kẻ địch.
Thượng Quan Si bất ngờ thấy người sống lại có dáng vẻ khẩn trương kỳ quặc như thế thì cảm thấy rất buồn cười, rốt cục cũng bật phì lên một tiếng.
Ba người đồng thời bật kêu lên sợ hãi lui về phía sau một bước, huơ trường kiếm lên quát:
- Ai!
Khương Cổ Trang nắm tay kéo Thượng Quan đứng lên.
Ba gã kiếm khách như chim sợ cành cong, bỗng thấy hai người thanh niên trẻ tuổi một nam một nữ đứng dậy thì thở phào một hơi nhưng vẫn chưa hết kinh hoảng. Gã tai vểnh quát hỏi:
- Hai ngươi là ai? Đêm hôm khuya khoắt ở đây làm gì?
Một gã khác cười hi hi nói:
- Sư ca, người ta là thanh niên hẹn hò ở nơi này. Hì hì, chúng ta đi thôi, đừng có làm người ta mất hứng.
Gã tai vểnh mắng:
- Mẹ nó, hẹn hò thì cứ hẹn hò, lén lén lút lút, làm hại lão tử tưởng là người của Võ thánh môn, bị một phen hú hồn hú vía.
Nói xong gã xoay người chuẩn bị bỏ đi.
Khương Cổ Trang nghĩ thầm:
- Thì ra ba người các ngươi nghe thấy ta và Si nhi nói chuyện nên mới chạy tới.
Hoa Sơn kiếm khách thật đúng là lũ chuyên bắt nạt kẻ yếu. Chắc tưởng gặp người của Võ thánh môn nên sợ tới mức trở thành cái dạng kia, vừa thấy không phải thì lại vênh váo tự đắc, hùng hùng hổ hổ.
Khương Cổ Trang không chịu nổi loại người như thế nên khó chịu gằn giọng:
- Ba vị dừng lại, ta hỏi các ngươi mấy câu!
Mười hai gã Hoa Sơn kiếm khách có thân phận thế nào, sao chịu nổi người khác dùng giọng như vậy nói chuyện với chúng. Ba gã quay lại, gã tai vểnh cả giận:
- Tiểu tử, ngươi chán sống rồi phải không mà dám dùng cái loại giọng này nói chuyện với các đại gia!
Khương Cổ Trang đang muốn xuất thủ cho hắn hai cái tát, chợt nghe thấy Si nhi quát lên:
- Ta thấy ngươi mới là chán sống đó, dám dùng cái giọng này nói chuyện với Trang ca ca của ta!
Nói dứt lời, nàng uốn người đánh ra ba chưởng bốp bốp bốp .
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận