Phía tây dãy núi Đại Biệt nơi tiếp giáp với dãy núi Thần Nông có một địa phương gọi là Quỷ kiến sầu. Vùng này núi cao vực sâu cực kỳ hiểm trở, quái thạch lởm chởm cho dù là ác quỷ nhìn thấy cũng chỉ biết sầu thán, vì vậy mà thành danh là Quỷ kiến sầu.
Ma Thiên Lĩnh là ngọn núi chủ của Quỷ kiến sầu, dựng đứng cao vạn trượng, sừng sững giữa trời đất.
Ngọn núi xứng đáng là một kỳ quan bởi vách núi một màu đỏ rực như máu dưới ánh nắng mặt trời tỏa ra sắc hồng vạn trượng, trên núi tuyệt không có lấy một ngọn cỏ, trông tựa như một thanh kiếm nhuốm máu xuyên thẳng tận trời xanh nên được xem như là một ngọn thần phong.
Ngay cả quỷ thấy cũng phát sầu, huống chi là người?
Bởi vậy mọi người kinh hãi cảm thán rằng mình không thuộc về cảnh tượng thần kỳ này của tạo hóa, vì thế rất ít qua lại nơi đây. Mà đừng nói là người, ngay cả chim trời cũng chọn lối khác mà bay.
Nhưng không có nghĩa là tuyệt đối chưa từng có ai đến Ma Thiên Lĩnh.
Lúc này ở mặt vách đá chênh vênh phía đông của Ma Thiên Lĩnh, đang có hai người phi thân bay lên. Thân pháp cả hai đều cực nhanh, cơ hồ lên đến đỉnh núi của Ma Thiên Lĩnh cùng một lúc, sau đó thân hình bốc thẳng lên không trung rồi phiêu diêu đáp xuống.
Trên đỉnh núi có một bình đài nhỏ vuông vắn chu vi chừng năm trượng.
Mặt trời đã hừng đông, tỏa ánh sáng vạn trượng. Hai người đáp xuống bình đài rồi đồng thời rút đao, xuất kiếm. Nội lực cả hai đều đạt đến mức thượng thừa, lúc đao và kiếm vừa xuất ra, nội lực thâm hậu chấn động lên vỏ phát ra tiếng kêu như rồng ngâm phượng hót.
Đao dày hơn tấc, dưới ánh mặt trời tỏa ra hào quang đỏ tươi như máu, kiếm ngược lại mỏng như cánh ve, mềm như tơ tằm.
Hai người thủ thế chăm chú nhìn đối phương, toàn thân ở trong trạng thái cảnh giới cao độ, sẵn sàng bộc phát.
Người đứng quay mặt về hướng đông quần áo hoa lệ, dáng vóc khôi ngô cao lớn. Y mày rậm mắt to, ước chừng hơn bốn mươi, có chút phong độ vương giả, chính là bảo chủ của Khương gia bảo Thần Châu đao phong Khương Đao Phong uy chấn giang hồ.
Đứng đối diện với Khương Đao Phong là một là một người chừng khoảng ba mươi, tầm vóc nhỏ bé nhanh nhẹn hoạt bát, trong mắt ánh lên những tia tàn nhẫn cố chấp, y phục quê mùa hơn hẳn so với Khương Đao Phong. Gã chính là kẻ hắc đạo kiêu hùng vang danh trong võ lâm Trung Nguyên kiếm ma Lưu Hiểu Mại.
Thần Châu đao tôn và Trung Nguyên kiếm ma chính là hai nhân vật vinh quang tột đỉnh trên giang hồ mười năm trước, chỉ có thân phận là bất đồng, một bên là hiệp, một bên là ma.
Sau đó hai người cùng đồng thời thoái ẩn. Cũng không phải vì chán ghét chuyện mưa gió trên giang hồ mà là ngự trị ngôi cao cuối cùng cũng không thắng nổi nỗi tịch liêu trong lòng.
Hai người tuy rằng một lấy đao thành danh, một lấy kiếm xưng bá, nhưng chưa bao giờ gặp mặt. Từ lâu đã đem lòng hâm mộ lẫn nhau nhưng lại chưa bao giờ được so tài cao thấp, trong tâm cả hai vị ở ngôi Bắc Đẩu trong võ lâm này đều cảm thấy đây là một chuyện đáng tiếc.
Vì thế mà có ước hẹn sau mười năm đao kiếm quyết chiến này.
Hai người sở dĩ lựa chọn Ma Thiên Lĩnh là vì không muốn để cho những kẻ háo sự trên giang hồ có dịp bàn ra nói vào.
Cả hai nãy giờ vẫn ngưng thần chăm chú nhìn đối phương, không ai muốn đánh mất tiên cơ xuất chiêu. Thời gian nơi này như ngưng đọng lại.
Đột nhiên, hai người đồng thời lui về phía sau một bước, tiếp đó thân hình đồng thời nhoáng lên rồi đao kiếm cùng xuất thủ.
Đang lúc Khương Đao Phong cầm Huyết quang bảo đao chắn ngang trước ngực, Lưu Hiếu Mại chớp động thân ảnh, đâm thẳng cây Thanh minh kiếm vào yết hầu của Khương Đao Phong.
Chỉ thấy Lưu Hiếu Mại khẽ phất ống tay áo, nhát kiếm này đâm ra nhanh đến ảo diệu, nếu Khương Đao Phong không lập tức lùi lại thì sẽ bị kiếm xuyên thủng yết hầu
Nhưng vào lúc này, Lưu Hiếu Mại cảm giác thấy gò má trái hơi đau, hoa trường kiếm thành một vòng tròn chém về bên ấy.
Thì ra Khương Đao Phong đã xuất thủ cực nhanh, thật sự là đến mức không thể ngờ được. Trong khoảng thời gian ngắn như chớp lửa này đã xoay đao chém vút qua mặt của Lưu Hiểu Mại, do đó ngăn chặn được nhát kiếm trí mạng này.
Hai người sở dĩ được xưng danh là Thần Châu đao tôn và Trung Nguyên kiếm ma, ý tứ chính là giết địch chiến thắng không dùng đến chiêu thứ hai. Mỗi người vừa nãy đã dùng một chiêu mà chưa chiếm được ưu thế, trong lòng đều kinh hãi hiểu rằng hôm nay đã gặp địch thủ bình sinh, chỉ cần để cho đối phương thấy được một sơ hở nhỏ là đủ nguy hiểm đến tính mạng.
Trường kiếm của Lưu Hiếu Mại bay lượn cuộn lấy Khương Đao Phong đâm liền bốn kiếm đều nhằm vào chỗ yếu hại của đối phương.
Khương Đao Phong đỡ trên gạt dưới, chém phải đánh trái dễ dàng ngăn cả bốn chiêu này của Lưu Hiếu Mại.
Lưu Hiếu Mại dán mắt nhìn y xuất thủ, thấy thanh Huyết quang bảo đao xuất ra bốn chiêu phòng ngự thật chuẩn xác che kín toàn thân, không chút sơ hở.Xem xét tình thế, quyết tâm không để y xuất chiêu tấn công, gã hét lớn một tiếng rồi vung trường kiếm chém thẳng xuống.
Khương Đao Phong vung đao lên đón đỡ. Trường kiếm bị chặn đứng, cả hai đều thấy hổ khẩu tê chồn.
Chỉ thấy hồng quang lóe lên, Huyết đao của Khương Đao Phong chém thẳng vào mắt trái của Lưu Hiếu Mại.
Trong sát na cả chặn lẫn thối lui đều không kịp đó, Lưu Hiếu Mại hoảng hốt xoáy tít thanh trường kiếm như lưỡi mãng xà cũng vội đâm thẳng vào mắt trái của Lưu Đao Phong, chính là đấu pháp lưỡng bại câu thương.
Huyết đao công trước, nhưng trường kiếm lại dài hơn Huyết đao, mà dài hơn một tấc thì mạnh hơn một phần. Khương Đao Phong tức tốc nhảy vọt lên, quét ngang Huyết đao.
Mi tâm của Lưu Hiếu Mại bị chém thành một vết nhỏ, đồng thời thanh bào của Khương Đao Phong cũng bị cắt mất một mảnh.
Lưu Hiếu Mại hét lớn:
- Hảo đao pháp, hảo đao pháp!
Miệng vẫn kêu nhưng tay gã không dừng lại. Nhuyễn kiếm như gió thét mưa gào nhằm vào thân hình Khương Đao Phong đâm chém loạn xạ.
Khương Đao Phong chém phải đỡ trái, cũng tán thưởng liên hồi:
- Hảo kiếm pháp! Hảo kiếm pháp!
Lưu Hiếu Mại hít một hơi, hồi kiếm đâm thẳng vào trung cung, thân kiếm không ngừng rung động, đang đâm tới bỗng đổi hướng xộc thẳng lên trên, quả thực như có như không, biến hóa vô cùng.
Khương Đao Phong phi thân lên cao, Huyết đao bổ xuống đầu của Lưu Hiếu Mại, thế công như trời long đất lở. Chiêu thức tuy nhìn đơn giản chỉ nghe vù một tiếng nhưng đao từ trên không trung bổ xuống đích thực có uy thế như núi đổ đá bay.
Lưu Hiếu Mại lắc người tránh sang một bên, đâm xiên ra một kiếm rồi vọt theo nhuyễn kiếm luồn từ trái sang phải. Chỉ thấy nhuyễn kiếm trong tay gã uốn éo ngang dọc như rồng bay trên không, uyển chuyển như một sinh vật sống.
Lúc này Lưu Hiếu Mại và Khương Đao Phong đã thi triển tuyệt kỹ một đời để chiến đấu. Huyết đao của Khương Đao Phong khí thế nghiêm mật như thiên quân vạn mã xung phong, chém vào trường kiếm, cát bay nghìn trượng. Còn nhuyễn kiếm của Lưu Hiếu Mại lại nhẹ nhàng linh hoạt như chim yến bay lượn giữa trời quang, chuyển hướng cao thấp phải trái như ý.
Hai người đấu hơn ba mươi chiêu thì Lưu Hiếu Mại đột nhiên tay phải đâm ra một kiếm, cùng lúc tay trái đánh ra một chưởng mãnh liệt uy hiếp khắp ba mươi sáu đại huyệt của đối phương, nếu Khương Đao Phong né tránh sẽ lập tức bị kiếm đâm trúng.
Chỉ thấy tử khí trên mặt của Khương Đao Phong đại thịnh, tay trái cùng vươn ra đối chưởng với Lưu Hiếu Mại. Ầm một tiếng, song chưởng tương giao, thân hình của Lưu Hiếu Mại văng ra còn Khương Đao Phong vẫn đứng sững bất động. Hiển nhiên là tu vi nội gia của Khương Đao Phong mạnh hơn Lưu Hiếu Mại một chút nên lần đối chưởng vừa rồi đã làm Lưu Hiếu Mại bị bức lui đến bờ vách đá.
Khương Đao Phong làm sao có thể mất đi tiên cơ chế địch này, lập tức múa Huyết đao chém thẳng vào đầu Lưu Hiếu Mại.
Lưu Hiếu Mại vung trường kiếm đón đỡ.
Sau mấy chiêu lại nghe bùng một tiếng, hai bên lại đối chưởng.
Lưu Hiếu Mại quay tròn nhuyễn kiếm rồi đâm vào hông của Khương Đao Phong.
Khương Đao Phong nghiêng người tránh khỏi, tay trái vận nội kình đánh thẳng vào ngực của Lưu Hiếu Mại. Đường quyền này từ trên cao đánh xuống, kình lực vô cùng mạnh mẽ.
Lưu Hiếu Mại vung tay trái vỗ ra một chưởng tiếp một quyền này, kêu bùng một tiếng nhỏ, lại phải lùi về phía sau một bước. Lúc này, chân trái của Lưu Hiểu Mại đã bước ra ngoài bờ vách đá.
Khương Đao Phong thừa lúc Lưu Hiếu Mại đang kinh hãi vì bước hụt vào khoảng không, Huyết đao lóe lên trực chỉ yết hầu của gã nhưng đột nhiên trông thấy chân trái của Lưu Hiếu Mại lơ lửng trong khoảng không thì liền hướng Huyết đao lên cao, chém sượt qua đỉnh đầu của gã. Nhát chém vọt lên này thuần túy là dùng sức mạnh để cải biến chiêu số mình nên môn hộ trước ngực của Khương Đao Phong đã mở toang.
Lưu Hiếu Mại chỉ cảm thấy gió lạnh xẹt qua gáy, bất giác không nhịn được kêu lên một tiếng kinh khiếp. Trong lúc sinh tử chỉ cách nhau một đường tơ đó, chợt thấy Khương Đao Phong sinh lòng nhân từ thả cho mình một lối thoát, lòng trộm vui mừng, lập tức điểm một chân xuống đất vươn người về phía trước, trường kiếm theo đó vươn ra điểm trúng ngực của Khương Đao Phong.
Khương Đao Phong mềm nhũn cả người, Huyết đao rời tay bay xéo ra, chân trái trượt một cái rồi ngã ngửa trên mặt đất.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận