Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Linh dị
  3. Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 29: BIỆN PHÁP KHÁC

Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch) (Đã Full)

  • 319 lượt xem
  • 1471 chữ
  • 2023-02-28 22:36:31

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Giọng nói của Cố Khai Dương hơi khàn, nhìn tôi thật sâu.

“La âm bà, nếu thấy chỗ hai mươi vạn này không đủ thành ý, thì thêm mười vạn nữa, thế nào?” Vẻ cứng đờ của Lưu Văn Tam, lập tức đỡ hơn. Trong ánh mắt có vài phần ngầm tán thưởng.

Tôi như nghẹt thở, rõ ràng là, Cố Khai Dương và Lưu Văn Tam đều hiểu nhầm ý tôi!

Lập tức, tôi lắc đầu, trịnh trọng nói: “Cố nhị đương gia, ý tôi không phải là chê tiền ít, hai mươi vạn đã là con số không nhỏ, chỉ là tiền này tôi nhận là thấy ngại, ý tôi là một xu cũng không lấy, đỡ âm linh tôi vẫn đỡ như thường, đảm bảo sẽ không có loạn gì, kể cả âm thai không được vào từ đường thờ cúng, tôi cũng có cách.”

Lần này Cố Khai Dương ngẩn hẳn ra, rõ ràng không ngờ, tôi lại nói như thế!

Lưu Văn Tam cũng sốt ruột, trợn mắt nhìn tôi: “Thập Lục! Mày nói cái gì thế?”

Tôi ngoảnh đầu, vẫn giữ lấy tay Lưu Văn Tam, trịnh trọng nói: “Chú Văn Tam vào phòng với cháu, cháu có việc cần nói với chú.” “Cố nhị đương gia, phiền đợi vài phút.” Tôi áy náy nhìn Cố Khai Dương.

Rõ ràng, sắc mặt Cố Khai Dương dễ nhìn hơn rất nhiều rất nhiều, đáy mắt cũng có sự cảm kích dành cho tôi.

Kéo Lưu Văn Tam vào trong phòng, trên giường là xác chết Cố Nhược Tầm, tôi đóng cửa, nói khẽ: “Chú Văn Tam, chú xem cô ta thế nào đã, ban nãy có chuyện, cháu chưa kịp nói với chú.”

Lưu Văn Tam thất kinh! Lão nhíu chặt mày: “Sao lại làm đương sự bị thương? Vết thương lớn thế này... Thảo nào bạch sự Trương chạy mất...”

Lão ngoảnh đầu lại, đầu mày sắp nhăn thành hình chữ Xuyên (ý là nhăn đến mức thành 3 nếp liền): “Thế Thập Lục, như thế này càng phiền phức hơn, sao mày lại không lấy xu nào? Chú cháu ta cũng không phải đi làm từ thiện...” Tôi cười khổ, đem chuyện Từ Hồng Mai, từng câu từng chữ kể rõ cho Lưu Văn Tam biết.

Lưu Văn Tam mãi không nói gì, ngẩn người nhìn tôi hơn mười phút, mới thở dài lắc đầu: “Thập Lục à, mày bảo chú nói mày cái gì mới được. Thế mày có cách gì giải quyết cái âm thai? Không vào từ đường, đến chú cũng biết chắc chắn sẽ hóa sát. Vụ Vương Mộng Kỳ, là vết xe đổ đi trước.”

Rõ ràng, Lưu Văn Tam cũng không nói chuyện tôi không thu tiền nữa, trong lòng tôi thấy hổ thẹn, cũng giống như lúc trước lão lấy ba mươi vạn cho thằng cháu lão Liễu, thà mất tiền, chứ quyết không để lương tâm áy náy!

Tôi bước đến vị trí góc tường, chỉ vào chiếc giày, rồi lại chỉ lên ô cửa sổ, trầm giọng nói: “Cô tiểu thư Cố Nhược Tầm, cũng chẳng phải vô duyên vô cớ mà to bụng, cháu vừa nãy phát hiện chiếc giày này, những vết chân này xem chừng tần số không ít, không vào được từ đường nhà ngoại, thì vào từ đường nhà nội thờ cúng.”

Lưu Văn Tam nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ, thở ra một hơi dài: “Thập Lục, con mẹ nó, mày đúng là thiên tài, trong não đúng là có tí chất xám.”

Tôi bó tay, gãi gãi đầu: “Chú Văn Tam, chú đừng có khen cháu, cháu gây ra phiền phức này, chẳng lẽ còn nhỏ à?”

Lưu Văn Tam cười cười: “Phiền thì phiền, dù gì chú Văn Tam mày còn xử lý được, chú trấn xác trước, mày gọi Cố nhị đương gia vào nói rõ, nhanh tìm cho ra bạn trai của đương sự.”

Nói rồi, Lưu Văn Tam đi đến bên giường.

Tôi cũng nhìn sang giường một cái.

Không nhìn không biết, trên giường, xác chết Cố Nhược Tầm đã có vài phần thay đổi...

Giờ mới bắt đầu tối, mập mờ, trên mặt cô ta dường như có luồng khí đen và khí xanh vây quanh, không giống như xác Vương Mộng Kỳ mọc lông trắng.

Mắt Cố Nhược Tầm tuy vẫn nhắm, nhưng gây cho tôi cảm giác, dường như mí mắt cô ta có thể mở ra bất cứ lúc nào!

Khiến trán tôi vã mồ hôi lạnh...

Lưu Văn Tam chắn ở đầu giường, lấy một đồng xu đặt lên tâm mày cô ta, cái cảm giác ấy mới bớt đi vài phần...

Tôi mở cửa gọi Cố Khai Dương vào, bảo ông ta đến chỗ góc tường phía dưới ô cửa sổ, chỉ chiếc giày cho ông ta thấy, rồi nói ý của tôi.

Tuy rằng đây chỉ là suy đoán của tôi, nhưng chuyện này đã rõ như ban ngày.

Cố Khai Dương tím mặt, ánh mắt nhìn chiếc giày như muốn giết người.

Ông ta khàn giọng nói: “La âm bà, tên này, tôi nhất định sẽ tìm ra, nó hại con gái tôi, cũng bắt buộc phải cho tôi lời giải thích!”

Cái khác thì tôi không khuyên gì, nhưng chuyện này gã đàn ông kia làm đúng là buồn nôn, Cố Nhược Tầm thiểu năng trí tuệ, mang thai, tuyệt đối không thể do cô ta tự nguyện. Bụng to ra, Cố Nhược Tầm cũng mất mạng, chuyện này chắc chắn là phạm pháp!

Tôi chỉ dặn dò Cố Khai Dương một điểm, âm thai bắt buộc phải thờ cúng trong nhà gã đàn ông kia, còn phải lấy họ nhà gã để đặt tên, đây là biện pháp cuối cùng, những cái khác thì tùy ý.

Cố Khai Dương gật đầu, xách chiếc giày rời khỏi hậu viện.

Không lâu sau, Cố Nhược Lâm quay lại, mặt mày ủ rũ, thấy cô ta chỉ đi một mình, là tôi biết bạch sự Trương không quay lại cùng.

Tôi khẽ an ủi cô ta, rằng không phải quá lo lắng, rồi mang chuyện ban nãy nói với cố Khai Dương, nói lại lần nữa với Cố Nhược Lâm.

Cố Nhược Lâm nghe xong đỏ hoe mắt, nước mắt lưng tròng sụt sịt nói: “Số chị tôi quá khổ, ở với người mẹ như thế, về nhà họ Cố chưa được sung sướng ngày nào, đã thành ra thế này.” Tôi khẽ thở dài, cũng chẳng biết nói gì.

Lưu Văn Tam đứng dậy, lão lắc đầu nói: “Ai có số người đó, lúc ra đời đã được ông trời định sẵn rồi. Kiếp này chịu khổ nạn, chỉ cần thuận lợi xuống âm giới đầu thai, kiếp sau đều được vào nhà lành. Quan trọng nhất bây giờ, là làm tốt hậu sự.”

“Cố tiểu thư cô cũng đừng quá đau buồn, cứ đi nghỉ đi, ở đây có tôi với Thập Lục trông chừng.”

Cố Nhược Lâm mím môi, nhìn sang giường một cái, rõ ràng, cô ta vẫn còn hơi sợ.

Làm gì có người bình thường nào, không sợ xác chết?

Tôi cũng nhìn xác chết một cái, lập tức mí mắt giật điên cuồng.

Trên gương mặt bằng bàn tay của Cố Nhược Tầm, các vị trí ấn đường, tâm mày, lông mày, gò má, nhân trung, cằm đều bị dính chặt một đồng xu.

Khuỷu tay và chân đều bị cắm đinh gỗ đào!

Cái đinh này to hơn bất kì cái đinh nào Lưu Văn Tam dùng trước đó! Thậm chí lão còn dùng thừng đỏ chu sa, trói chặt chân tay Cố Nhược Tầm vào giường!

“Thập Lục, mày đưa Cố tiểu thư ra khỏi hậu viện!” Lưu văn Tam gọi tôi một tiếng.

Ta làm động tác mời, Cố Nhược Lâm lúc này mới đi ra ngoài.

Tới cổng hậu viện, Cố Nhược Lâm bỗng nhiên nắm lấy tay tôi, yếu ớt cầu xin : "La âm bà, chuyện của chị tôi đều dựa vào anh và Lưu tiên sinh , xin anh, nhất định phải tiễn chị ấy lên đường bình an."

Đời này tôi còn chưa yêu đương gì, nói gì đến chuyện nắm tay con gái? Càng đừng nói đến người đẹp ở đẳng cấp như Cố Nhược Lâm! Đặc biệt là cái bộ dạng đáng thương của cô ta, càng khiến tôi khó lòng từ chối.

“Cố tiểu thư cứ yên tâm, chuyện này không loạn được đâu!” Tôi trịnh trọng nói.

Cố Nhược Lâm lúc này mới vô cùng cảm kích rời đi.

Bầu trời, đã hoàn toàn tối đen, trên trời treo nửa vầng trăng, tuy chẳng có sương mù, nhưng cũng không nhìn thấy sao, trông vô cùng cô quạnh và lạnh lẽo.

Lưu Văn Tam ngồi trên chiếc ghế cạnh giường canh chừng xác chết, chẳng biết lão lôi đâu ra một chai Nhị Oa Đầu (tên một hãng rượu trắng của TQ), tý lại nhấp một hớp, thậm chí lão còn mò trong túi ra một nắm hạt lạc, vừa uống rượu, vừa nhai lạc.

Tôi bái phục dũng khí của Lưu Văn Tam, không hổ danh người vớt xác sông Dương! Trước mặt xác chết, mà vẫn ăn uống ngon lành được!

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top