Dịch: Hoangforever
Mười ngày sau đó, bên trong tiểu viện Tiềm Long Các cũng không thấy thân ảnh Trác Phàm đâu nữa. Không chỉ đám người Long Quỳ, liền tới ngay cả 3 người Lạc Gia cũng hiếm khi nhìn thấy hắn.
Sau khi thốt ra những lời táo bạo vào ngày hôm đó với mọi người, Trác Phàm liền điên cuồng tu luyện. Hắn tự nhốt mình trong phòng, ai cũng không nhìn thấy. Chỉ có tới khuya, hắn mới thả ra Huyết Anh ra, đi hấp thu nguyên lực của đám người có thực lực cường đại kia.
Và mục tiêu chính là Thái Gia.
Cho nên, 10 ngày qua, Gia chủ Thái Gia - Thái Vinh khá là suy sụp. Hộ vệ của nhà hắn ngày nào cũng giảm số lượng. Hơn nữa ngay tới cả thi cốt cũng không thấy đâu. Việc này để cho hắn hoài nghi có phải là do hắn đắc tội với Lạc Gia hay không, khiến cho họ mời Tiềm Long Các tới đối phó bọn họ.
Bởi vì trong đầu của hắn cũng chỉ có Ngữ Hạ Thất Thế Gia có thực lực kinh khủng như thế kia mới có thể thần không biết quỷ không hay đem hộ vệ của nhà hắn giết từng người một mà không ai biết. Chính vì lý do này, Thái Vinh vẫn luôn rất lo lắng. Nhất là mỗi khi về đêm, hắn cùng con trai của mình ở trên giường co ro, run lẩy bẩy, sợ người tiếp theo biến mất chính là mình.
Sống ở trên đời, chết không có gì là đáng sợ. Đáng sợ nhất chính là thời khắc chờ chết. Hiện tại cha con Thái Gia đang ở trong trạng thái kinh khủng đó, họ sống một ngày mà giống như một năm vậy.
Đã có lúc, hắn nghĩ tới việc đi tới U Minh Cốc cầu cứu, bảo vệ cho bọn họ một mạng. Thế nhưng U Minh Cốc kể từ khi chiếm được vũ kỹ tổ truyền của nhà bọn họ xong, thái độ liền thay đổi chóng mặt, hoàn toàn không đoái hoài tới sống chết của bọn họ.
Chuyện này không khỏi khiến cho Thái Vinh núp ở trong phòng lớn tiếng mắng chửi, ma đạo quả nhiên không đáng tin nhưng hắn cũng đành chịu thôi.
Trác Phàm nhìn thấy tất cả những chuyện này, thầm cười lạnh trong lòng.
Về phần Tôn gia, Trác Phàm cũng có mấy lần sai Huyết Anh tới chăm sóc qua. Thế nhưng bọn họ dù sao cũng có Giản trưởng lão ở đó, vài lần thiếu chút nữa còn bị lão ta phát hiện ra. Nhất là mấy ngày gần đây, lại có thêm một cỗ khí thế cường đại xuất hiện, cho nên Trác Phàm cũng không có sai Huyết Anh qua đó.
Hắn chỉ bảo Huyết Anh ở trước cửa giám sát một lúc, sau đó liền trở về.
Ngày hôm nay, như thường lệ, Huyết Anh hấp thu nguyên lực của 10 tên hộ vệ Thái Gia xong liền tới cửa Tôn Gia dạo một vòng. Sau khi thỏa mãn trở, cuối cùng trở về tiểu viện Tiềm Long Các.
Nhưng mà, đúng lúc nó định trở về thì đột nhiên phát hiện ra một tia hơi thở lạ thu hút ánh nhìn của nó.
Trác Phàm ngồi trong phòng lông mày khẽ nhăn lên một cái, sai Huyết Anh hướng tia hơi thở ẩn giấu kia tìm kiếm. Rất nhanh, ở một góc đối diện sân nhỏ, có một người mặc đồ đen hiện ra trong mắt hắn.
Nhìn về hướng người đó đang nhìn, nơi đó chính là vị trí tiểu viện.
“Hừ, địa bàn Tiềm Long Các không có ai dám theo dõi, thế mà tên gia hỏa này lại dám! Xem ra, ngươi của Hắc Phong Sơn tới rồi.”
Khóe miệng Trác Phàm mở ra, lẩm bẩm nói.
Hắn vẫn nhớ kỹ nội dung cuộc trò chuyện của đám người Giản Trưởng lão mà hắn nghe lén được lần trước. Đám người kia xuất thủ với Lạc Gia không phải vì Thái Gia hay là Tôn gia mà là vì Hắc Phong Sơn. Một phe cánh không có liên quan gì tới bọn họ.
Dựa vào cách này, cho dù Hắc Phong Sơn có đem Lạc Gia diệt thì cũng không có bất kỳ quan hệ nào tới U Minh Cốc. Chỉ là, một đám sơn tặc lẻn vào tiểu viện Tiềm Long Các làm cái gì?
Lúc này muốn Lạc Gia hồi vân trang sao?
Nhướn mày một chút, Trác Phàm sai Huyết Anh lặng lẽ theo sau lưng người mặc áo đen này.
Do hơi thở của Huyết Anh thật sự quá kín cho nên người kia căn bản cũng không có phát hiện ra nó.
Quan sát được một lúc, giống như biết được đại khái tình huống, người nọ liền xoay người rời đi. Sau lưng hắn có một đứa bé Huyết Anh màu đỏ bám đằng sau mà hắn không hề haybiết.
Mãi tới nửa giờ sau, ngươi mặc áo đen này tới trước một cái khách sạn, Huyết Anh lúc này mới kín đáo rời khỏi thân thể hắn.
Bá!
Người mặc áo đen nhảy một phát vọt vào bên trong một cái cửa sổ. Huyết Anh thì nhẹ như lông bay bay tới bên cửa sổ nhìn vào trong.
Chỉ thấy bên trong phòng có 6, 7 người đàn ông. Ngoài ra còn có một tiểu cô nương 16-17 tuổi đứng ở bên cạnh, mọi người đều quay sang nhìn ngươi áo đen kia, đợi hắn phân phó.
“Tiểu thư, thăm dò ra sao rồi?”
Người áo đen còn chưa có lên tiếng, tiểu cô nương kia đã bưng trén trà nhỏ lên, quan tâm hỏi.
Trác Phàm nghe, không khỏi sửng sốt:
“Nữ?”
Hắn thế nào cũng không ngờ được rằng, người Hắc Phong Sơn đưa tới đối phó với Lạc Gia ấy vậy mà lại là con gái. Là do họ thấy Lạc Gia chỉ còn dư lại có 4 người nên xem thường sao?
Trác Phàm lắc đầu bất lực, tiếp tục quan sát tiếp.
Chỉ thấy người mặc áo đen kia cởi bỏ mũ trùm đầu màu đen ra, một đôi con ngươi sáng ngời hiện ra. Sau đó mái tóc màu đen quyến rũ xinh đẹp rủ xuống giống như thác nước, làn da trắng nõn nà, có lồi có lõm, chắc chắn là một đại mỹ nhân hiếm thấy.
“Tiểu Thúy, mang giấy bút tới.”
Đang còn không nói gì, đột nhiên người phụ nữ kia hét to lên một tiếng. Tiểu cô nương kia nghe thấy vậy liền vội vã đem giấy bút nghiêng mực tới.
Người mặc đồ đen vén tay áo lên, cẩn thận phác thảo trên giấy bằng bút lông. Chỉ trong vòng 1/4 giờ, một bức tranh có hình ngôi nhà liền được nàng vẽ ra.
Trác Phàm nhìn mà không khỏi thầm khen một tiếng.
Những gì trên bức tranh là bố cục cấu trúc của tiểu viện Tiềm Long Các, quả thật vẽ không tệ chút nào. Chỉ xem có một chút mà đã có thể vẽ ra được một bức tranh như vậy, Trác Phàm phải công nhận cô nàng này rất giỏi.
Xem ra, hành động lần này của Hắc Phong Sơn để cho nữ nhân này dẫn đội cũng không phải là không có mục đích.
“Các ngươi nhìn cho kỹ đây, đây là kết cấu tiểu viện. Ở đây, ở đây, còn có ở đây nữa, đều có lực lượng hùng hậu canh gác. Bốn góc này, có cao thủ Đoán Cốt Cảnh tọa trấn...”
Người phụ nữ mặc đồ đen giải thích phòng ngự tiểu viện cho mấy người đàn ông đang ở đây. Tới khi nàng nói hết, mấy vị đại hán cao to kia nhìn nhau một cái, sắc mặt có chút ngưng trọng.
“Tiểu thư, nơi này thế nhưng mà là Tiềm Long Các a! Chúng ta tấn công họ kiểu gì đây? Nhìn họ bố trí như thế này, chúng ta còn chưa xông qua cửa, có lẽ đã chết hết cả rồi.”
Một gã đại hán vuốt vuốt mồ hôi lạnh trên trán, lo lắng nói.
Người phụ nữ áo đen vung tay lên một cái, sau đó thản nhiên nói:
“Yên tâm đi, sư huynh đã liên hệ với người của U Minh Cốc rồi. Tới lúc đó bọn họ sẽ tìm cách đánh lạc hướng đám thủ vệ này cho chúng ta. Chúng ta chỉ việc tiến vào trong, giết chết người của Lạc Gia và bắt lấy Lạc Vân Thường.”
“Cái gì? Bắt đại tiểu thư? Nàng cũng không phải là nam a, bắt tiểu thư làm cái gì?”
Trác Phàm cảm thấy khó hiểu, thế nhưng cũng không có chút nào lo lắng. Kể cả không có những thủ vệ kia, hắn vẫn còn có Cửu Thiên Bàn Long Trận cơ mà.
Cái đám binh tôm tướng cua này mà tới, chỉ có chết mà thôi.
Điều khiến hắn quan tâm nhất chính là, Hắc Phong Sơn và U Minh Cốc đến tột cùng có quan hệ như thế nào? Giống như Thái Gia đều là bị lợi dụng hay là có cấu kết mật thiết với nhau?
“Ách, tiểu thư, có một số chuyện có thể tiểu thư không thích nghe, thế nhưng nó lại liên quan tới huynh đệ chúng tôi...”
“Nói.”
Vẫy vẫy tay, người phụ nữ áo đen hào sảng nói.
Sau một lúc chần chừ, người kia ngưng trọng nói:
“Tiểu thư, thiếu trại chủ và U Minh Cốc rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Liệu người của U Minh Cốc có nghe theo hắn không? Cho dù người của U Minh Cốc có chịu giúp chúng ta, nhưng Tiềm Long các dù sao cũng là Ngữ Hạ Thất Thế Gia, đắc tội với bọn họ cho dù chúng ta có chạy tới chân trời góc biển họ cũng không có bỏ qua, tới lúc đó U Minh Cốc sẽ giúp chúng ta sao? Nếu như bọn họ bỏ rơi chúng ta, vậy thì chúng ta không phải chết chắc sao?”
“Hừ, nói tóm lại các người sợ chết đúng không?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận