Lâm Trì ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.
Khi tỉnh lại, ngón tay của Mạch Khinh Trần chậm chạp vuốt ve cánh tay nàng, thấy nàng tỉnh lại, cong cong tròng mắt, tâm tình có vẻ rất tốt.
Nến đỏ đầu giường đã cháy hết, do ánh mặt trời chiếu vào vì thế song hỷ đỏ thẫm trở nên sáng rực rỡ tỏa ra sự hoan hỷ.
Tâm tư ngổn ngang ngày hôm qua lúc này mới ùn ùn kéo đến.
Lâm Trì ngồi thẳng người, hai tay ấn trán khóe miệng co quắp vài cái.
Chuyện tối hôm qua...... Thật là mất mặt......
Mạch Khinh Trần trái lại không có gì khác thường, ôm nàng đứng dậy, đồng thời lấy cái khăn trắng ở dưới người nàng ra, cắt ngón tay nhuộm máu lên.
Lâm Trì sửng sốt: “Đây là......”
Mạch Khinh Trần: “Trong sách nói......”
Hắn vừa nói tới sách Lâm Trì liền nhớ lại tối hôm qua, lập tức nhanh chóng cắt ngang lời hắn: “Ta biết rồi, ngươi tiếp tục đi!”
Thật sự là một đêm khiến người khác không muốn nhớ lại......
Đổi thường phục đi ra ngoài, trên đường Lâm Trì thu được vô số ánh mắt vây xem, hơn nữa chuyện khiến nàng không thoải mái nhất chính là dường như mọi người cũng đặc biệt thích chú ý tư thế đi bộ của nàng.
Bước nhanh tìm được Tác Đồng mặt còn đen hơn đáy nồi, Lâm Trì giải huyệt thay hắn cười đến có chút ngượng ngùng.
Tác Đồng rầm một cái quỳ rạp xuống trước người Lâm Trì, đưa kiếm lên: “Tiểu thư, thuộc hạ vô năng đã khiến ngài chịu nhục, ngài giết ta đi.”
Lâm Trì: “Ách, thật ra thì ta......”
Tác Đồng cắn răng nghiến lợi: “Chỉ cần nghĩ tới việc ngài bị...... Ta liền......”
Lâm Trì: “Ta không......”
Tác Đồng đứng dậy, bộ mặt quyết tuyệt: “Không được, ta phải liều mạng với Mạch Khinh Trần! Giết hắn rồi tự vẫn tạ tội!”
Lâm Trì: “Ta thật sự...... Này này, đừng đi......”
Trong lúc bi phẫn, Tác Đồng bộc phát ra tốc độ kinh người, trước khi Lâm Trì phản ứng kịp đã vọt vào sân của Mạch Khinh Trần, vung kiếm đâm về phía hắn!
Mạch Khinh Trần giơ ngón tay nhanh chóng phóng ra một thứ, Tác Đồng bị đánh trúng huyệt đạo, thoáng chốc đứng yên.
Lúc Lâm Trì chạy đến, hạt đậu phộng Mạch Khinh Trần dùng để công kích Tác Đồng sắp rơi xuống đất.
Nhanh tay lẹ mắt, Lâm Trì đón lấy đậu phộng rồi bỏ vào miệng ăn hết......
Mạch Khinh Trần: “Ăn ngon không?”
Động tác ăn đậu phộng của Lâm Trì nhất thời ngừng lại, gặp lại Mạch Khinh Trần khó tránh khỏi sẽ có chút lúng túng.
...... Bởi vì luôn sẽ nhịn không được nhớ tới tối hôm qua, chính mình rất không có cốt khí bị dọa đến khóc lên, còn không biết tại sao lại đáp ứng hắn lưu lại.
Mạch Khinh Trần vẻ mặt bình tĩnh: “Ăn ngon không?”
Lâm Trì chần chờ một chút, gật đầu.
Mạch Khinh Trần lấy ra một đĩa đậu phộng ở phía sau, bình thản nói: “Điểm tâm.” Suy nghĩ một chút, lại bổ sung, “Ta xào.”
Lâm Trì nhận lấy, đờ đẫn ăn hai hạt.
Ánh mắt oán giận của Tác Đồng dường như đã ngưng tụ thành thật thể, chỉ là rất đáng tiếc...... Hai người ở đây đều không chú ý đến sự hiện hữu của hắn.
Cho nên mới nói, một người học thuật ẩn thân quá tốt có lúc cũng là một loại bi kịch......
Mạch Khinh Trần cầm một hạt đậu phộng bỏ vào răng từ từ cắn, giọng nói vẫn thanh nhã như cũ: “Ngươi thích ăn gì?”
Lâm Trì nhai đậu phộng, nhỏ giọng nói: “Cái gì ta cũng thích ăn...... Nhưng nếu thật sự phải nói thì là thích ăn thịt đi.”
“Thịt gì?”
Nói đến chuyện này Lâm Trì lập tức hăng hái, bẻ ngón tay nghiêm túc nghĩ: “Thịt gà, thịt cá, thịt heo, thịt vịt, thịt cua, thịt bò, thịt dê...... Ừm, ta cũng thích những thứ giống vậy.”
Dĩ nhiên, lúc nói lời này Lâm Trì hoàn toàn không ngờ tới có người sẽ làm thật.
Vì vậy, sáng sớm ngày thứ hai khi nàng nhìn thấy toàn bộ thịt yến đặt ở trước mặt thì hoàn toàn trợn tròn mắt.
Mạch Khinh Trần bình tĩnh đưa đĩa cho nàng, đồng thời giới thiệu từng cái: “Thịt gà, thịt cá, thịt heo, còn có......”
Lâm Trì nuốt nước miếng, đầy một bàn thế nhưng lại thật sự không thấy một chút rau......
Chỉ là bản tính tham ăn rất nhanh đã khắc phục vấn đề thức ăn không cân đối, Lâm Trì nắm chặt chiếc đũa gắp một khối thịt gà nhét vào trong miệng......
Ta #@¥%&...... Hắn rốt cuộc làm sao làm được như vậy, tại sao còn mặn hơn rau cải lần trước!
Nước, nước, ai tới giúp giúp ta đi!
Mạch Khinh Trần hình như hiểu ý: “Ngươi muốn uống nước?”
Lâm Trì liều mạng gật đầu.
Mạch Khinh Trần trầm ngâm một chút, múc một chén canh thịt đặt trước mặt Lâm Trì.
Lâm Trì uống một hớp......
Phốc......
...... Mạch Khinh Trần là vì trả thù ngày hôm qua không ăn được nàng nên muốn độc chết nàng ư!
Như đang hấp hối, Lâm Trì giùng giằng hỏi: “Một bàn này...... Đều do ngươi làm sao?”
Mạch Khinh Trần dừng một chút, trong con ngươi hình như có chút do dự, nhưng vẫn thành thật gật gật đầu.
Lâm Trì: “......”
Nàng có thể lựa chọn không ăn chứ!
Trình độ của Mạch Khinh Trần căn bản chỉ xứng xào đậu phộng a!!
Vì không để mình phải chịu khổ nên Lâm Trì quyết định tự cứu, chạy một mạch đến phòng ăn, uống chút nước rồi quan sát nguyên liệu nấu ăn trong phòng.
Mạch Khinh Trần đi theo sau lưng Lâm Trì, dường như khi hắn vừa vào, một đám đầu bếp còn đang bận việc lập tức né ra tứ phía, thoáng chốc trong phòng ăn chỉ còn lại hai người bọn họ.
Như vậy cũng tốt, không có ai thì những thứ kia nàng có thể trực tiếp dùng.
Lâm Trì chọn xong nguyên liệu nấu ăn vừa ý, cuộn tay áo lên, đeo tạp dề cúi đầu xử lý từng loại trên thớt.
Là một kẻ tham ăn, lại đi theo một sư phụ vô dụng lại không đáng tin cậy, những năm này nàng đã sớm học được cách làm sao để thỏa mãn dạ dày của bản thân. Trên thực tế, coi như vẫn còn đại sư tỷ thì thức ăn của ba người đa phần đều do Lâm Trì phụ trách, chỉ là kể từ khi đại sư tỷ đi, chính nàng cũng dần dần lười mà thôi.
Tay chân lanh lẹ xử lý tốt nguyên liệu nấu ăn, Lâm Trì xoay người nâng nồi lên, vừa nhấc lên mắt đã nhìn thấy lò bếp bị nổ đến khắp nơi hỗn độn.
“Đây là......”
Mạch Khinh Trần mặt không đỏ tim không đập: “Do ta làm.”
Lâm Trì bất đắc dĩ: “Biết ngay mà......”
Đổi cái lò bếp khác rồi nhóm lửa đổ dầu vào, động tác của Lâm Trì thành thạo mà trôi chảy, dầu muối tương dấm đều ở vị trí tay chân có thể với tới, chỉ hơi nhìn một chút nàng đã tìm được vị trí.
Không mất nhiều thời gian trong phòng ăn đã nổi lên mùi thơm của thức ăn.
Lâm Trì một hơi làm ba món ăn, để qua một bên, cuối cùng mới đi làm canh.
Cẩn thận bưng canh đặt lên bàn, liền nhìn thấy thức ăn trên bàn vậy mà đã vơi đi hơn phân nửa.
Lâm Trì: “Ngươi...... Ăn vụng?!”
“Không.” Mạch Khinh Trần lại gắp một cái: “Ăn quang minh chính đại.”
Lâm Trì im lặng: “Ăn không có mùi vị mà ngươi vẫn......”
Mạch Khinh Trần đơn giản nói: “Ngươi làm.”
...... Bởi vì do nàng làm cho nên mới muốn ăn ư?
Lâm Trì mấp máy môi, không nói gì nữa.
Lúc ăn cơm, Lâm Trì trong lúc vô tình chú ý đến tay Mạch Khinh Trần hình như bị thương, không phải quá nghiêm trọng, chỉ là trên da thịt không chút tỳ vết nào có vẻ nổi bật hẳn.
Muốn nói lại thôi một hồi lâu, cơm nước xong, nàng vẫn không nhịn được: “Tay của ngươi......”
Mạch Khinh Trần: “Không có chuyện gì, không đau.”
...... Ngươi ngay cả cảm giác cũng không có, dĩ nhiên sẽ không đau!
Để đũa xuống, Mạch Khinh Trần vừa liếc mắt nhìn món ăn vừa liếc nhìn Lâm Trì: “Món ăn ta làm...... Thật rất khó ăn?”
Lâm Trì: “Ách, không thể nói là khó ăn, chỉ là khẩu vị quá nặng......”
“Ta có thể học.”
Lâm Trì: “À?”
Trong đôi mắt hẹp dài của Mạch Khinh Trần hình như có ánh sáng chợt lóe lên: “Ngươi thích cao lương mỹ vị, ta có thể học làm để ăn thật ngon.”
Lâm Trì muốn nói với hắn là không cần thiết, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc hoàn toàn không giống như đang đùa giỡn kia của Mạch Khinh Trần, hoàn toàn không biết mở miệng như thế nào.
Nói nàng thích ăn thật sự không sai, nhưng dù thích ăn ra sao cũng sẽ không vì thức ăn ngon mà bán mình......
Nhưng nói sao thì hắn mới hiểu?
Lâm Trì rất nhức đầu, đi dạo một hồi không biết tại sao lại đi tới hoa viên, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu.
Mèo kêu?
Sẽ không phải là con mèo Ba Tư lần trước Mạch Khinh Trần ôm chứ!
Lâm Trì hưng phấn ba chân bốn cẳng đi tới, quả nhiên trông thấy con mèo lười biếng quý khí kia núp ở trong bụi cỏ nhe răng trợn mắt nhìn về phía một người khác meo meo gọi, mà người nọ hiển nhiên bị dọa không nhẹ, xoay người đã ngã trên mặt đất.
Lâm Trì nhịn cười không ra tiếng, đợi thấy rõ mặt của người kia, nụ cười thoáng chốc cứng lại.
Nàng xoay người muốn đi nhưng mắt cá chân đã nhanh chóng bị người nắm được.
Mèo hình như cũng rất khó chịu hành động như vậy của đối phương, meo meo một tiếng nhào tới, sau đó Lâm Trì liền nghe một tiếng ho khan kịch liệt.
Nàng nhớ Đỗ Nhược sợ mèo, hễ có mèo đến gần, Đỗ Nhược sẽ đỏ mặt hô hấp dồn dập ho khan không ngừng toàn thân không có sức lực.
“Buông ra.”
Lâm Trì đứng lại, chờ Đỗ Nhược buông tay, nhưng lần này vô luận hắn ho đến lợi hại ra sao, tay cũng chưa từng buông ra dù chỉ một chút.
Lâm Trì bất đắc dĩ xoay người, nhưng lúc quay đầu lại trong nháy mắt đã nhìn thấy một bóng người màu bạc khác.
Phản ứng của con mèo kia còn nhanh hơn Lâm Trì, từ trên người Đỗ Nhược nhảy xuống, thân hình chạy trốn hai cái đã nhảy vào ngực Mạch Khinh Trần.
Sau khi miêu trảo chạy trốn, Đỗ Nhược lấy mu bàn tay che miệng lại ho khan mấy tiếng.
"Không cần trốn ta, hiện tại ta không có cách nào bắt ngươi về." Đỗ Nhược thả tay xuống, cười khổ một tiếng, cúi xuống thấp nói: "Ngươi thật sự nguyện ý gả cho Mạch Khinh Trần, hay là bởi vì không muốn bị ta bắt về thiên lao nên mới......"
Hắn hiển nhiên không có nhìn thấy Mạch Khinh Trần ở sau lưng.
Mạch Khinh Trần ôm mèo đứng ở nơi đó, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, đôi con ngươi kia, đen trầm như đêm.
Đột nhiên Lâm Trì có chút chột dạ.
Hơn nữa, trước đó hắn hình như rất khó chịu khi nhìn thấy Đỗ Nhược, nếu lần này......
"Buông tay!"
Lâm Trì nỗ lực muốn rút chân bản thân ra, Đỗ Nhược lại cố chấp nói: "Ngươi trả lời ta trước."
Tiếp tục nhấc chân, Lâm Trì: "Mắc mớ gì đến ngươi! Ta không muốn trả lời ngươi! Ngươi đi đi! Đi nhanh một chút đi!"
Đỗ Nhược nhìn về nơi khác nói: "Ta vốn không muốn bắt ngươi vào thiên lao, chỉ là chuyện đột nhiên xảy ra, ngươi không đả thương người mà trong cung cũng không có mất cái gì, ta đã nói với Thượng Thư đại nhân, vốn là nhiều lắm nhưng giờ chỉ cần nhốt thêm hai ngày ta sẽ kêu người thả ngươi ra ngoài."
Lâm Trì sửng sốt: "Vậy ngươi một đường kiên nhẫn bắt ta như vậy là vì......"
Đỗ Nhược trầm mặc một chút, nói: "Vô Mặc sơn trang không an toàn." Hắn lại nói, "Mạch Khinh Trần lấy vợ, Dương Minh rất nhanh sẽ có người đến, nếu Thánh thượng không cho phép, cửa hôn sự này chưa chắc có thể thành, nếu như ngươi không phải thật tâm muốn gả cho Mạch Khinh Trần, đến lúc đó có thể...... Thành thân là đại sự cả đời của nữ tử, mong Lâm cô nương thận trọng, không nên nhất thời giận dỗi......"
Vẫn là âm thanh quân tử nhẹ nhàng.
Hắn vốn là như vậy, dễ dàng chặt đứt mộng tưởng của Lâm Trì, không lưu lại cái gì để nàng thừa cơ lợi dụng.
Nàng không giãy giụa, chân tay bị bắt được của nàng cũng dần dần thả lỏng ra.
Lâm Trì không quên Mạch Khinh Trần vẫn còn ở đây, lui một bước, bẹt bẹt miệng nói: "Không cần quan tâm ta, ngươi...... Vẫn là nên đi quan tâm vị hôn thê của ngươi thì tốt hơn!" Xoay người, "Ta đi nha."
"Vị hôn thê sao?" Đỗ Nhược chậm rãi đứng lên, trong mắt lóe lên một tia tâm tình không biết là gì, dung mạo càng lộ vẻ lành lạnh, "Nàng hiện tại sợ rằng đã...... Không còn ở đây."
Lâm Trì bỗng nhiên quay đầu lại: "Vậy ngươi viết thư lại cho nàng!"
Đỗ Nhược dừng lại, gật đầu: "Nhưng ngươi không phát hiện, nàng chưa từng hồi âm lại cho ta."
Lâm Trì nghẹn họng.
Xác thực, nàng thường nhìn thấy Đỗ Nhược viết thư cho vị hôn thê của hắn, dùng từ vô cùng dịu dàng, nhưng lại chưa từng thấy thê tử chưa cưới của hắn hồi âm lại cho hắn.
"Nhưng......"
Lâm Trì bỗng chốc lúng túng, đầu đột nhiên có chút loạn.
...... Nàng rình coi Đỗ Nhược lâu như vậy mà không cam lòng ra tay một phần nguyên nhân rất lớn là bởi vì biết Đỗ Nhược vẫn còn nhớ kỹ thê tử chưa cưới, mặc dù có thể cận thủy lâu thai, nhưng nàng không muốn thương tổn một nữ tử khác.
Nhưng Đỗ Nhược lại nói cho nàng biết, nữ tử kia thật ra không tồn tại......
"Không cần đồng tình với ta." Nụ cười của Đỗ Nhược mang theo mấy phần khổ sở nói: "Ta biết rõ ngươi không muốn gặp ta, hiện tại ta đã không thể kiên cường mang ngươi rời khỏi, cần nói ta cũng đã nói với ngươi...... Ta đây sẽ rời đi."
Thẳng đến lúc này, hắn mới chú ý đến kiểu tóc dài mà Lâm Trì vấn chính là phụ nhân kế.
Trong nháy mắt đó, như có loại ảo giác cảnh còn người mất.
Rõ ràng trước đây không lâu nữ tử vượt ngục từ thiên lao còn mới to gan cưỡng hôn hắn, rõ ràng ngày đó nếu hắn không để Lâm Trì ồn ào ở trên đường cái thì không nhất định sẽ bị Mạch Khinh Trần phát hiện...... Nhưng vì cái gì......
Đỗ Nhược đột nhiên nhớ tới lúc ở Hình bộ, nữ tử kia chân tay vụng về chăm sóc hắn, không hề có chút căng thẳng và thận trọng mà nữ tử nên có, cầm kỳ thư họa một chữ cũng không biết duy chỉ có đối với thức ăn là đặc biệt cảm thấy hứng thú, ngay cả lúc thay hắn nấu cháo cũng sẽ không nhịn được len lén uống vào nửa bát......
Đã từng có khoảng cách gần vậy thế nhưng lại như lập tức bị kéo ra thật xa.
Hôm đó ở hôn lễ giống như cuộc nháo kịch kia hắn còn chưa có cảm giác, giờ phút này hắn mới đột nhiên ý thức được, mặc kệ hôn sự này có cỡ nào không hợp lý cỡ nào vội vàng...... Nhưng, Lâm Trì đã gả cho Mạch Khinh Trần.
Đây là sự thật không cách nào sửa đổi.
Không đợi hắn xoay người, lại nghe thấy giọng nói của Lâm Trì: "Đợi chút......"
Đỗ Nhược: "Còn có chuyện gì?"
Lâm Trì hung hăng cắn môi dưới: "Ngươi rất yêu thích rất yêu thích vị hôn thê của ngươi sao?"
Đỗ Nhược ngẩn người, cười gật đầu: "Ừ."
Vị hôn thê...... Hắn rốt cuộc từ đâu có vị hôn thê.
Hắn rất muốn giải thích những thư tín kia chẳng qua đều để che giấu tai mắt người để phòng ngừa bị người chặn lại mà đặc biệt dùng xưng hô mập mờ, đại ca hắn còn chưa thành thân, hắn sao lại có vị hôn thê trước chứ. Tên ngu ngốc này chẳng lẽ không phát hiện hắn cả ngày lẫn đêm đều sống ở Hình bộ, căn bản không có thời gian đi gặp bất kỳ cô gái nào cũng không có bất kỳ cô gái nào tìm tới cửa sao.
Lâm Trì "Ồ" một tiếng, cho đến khi Đỗ Nhược rời đi cũng không nói gì nữa.
"Meo meo ~"
Lâm Trì xoay người lại, chỉ thấy con mèo Ba Tư kia nằm ở trong ngực Mạch Khinh Trần, lười biếng duỗi eo.
Nàng hơi kinh: "Không phải là ngươi không cho bất luận kẻ nào đến gần nếu không sẽ giết hết sao!"
Mạch Khinh Trần gật đầu: "Nó là mèo." Lại bổ sung, "Nó yêu thích ta."
Lâm Trì: "Làm sao ngươi biết nó thích ngươi!"
Mạch Khinh Trần: "Ngươi nói."
Lâm Trì: "......"
Này này, ta chỉ là vì phòng ngừa ngươi giết nó nên thuận miệng nói thôi mà!
Thấy Mạch Khinh Trần không có gì khác thường, Lâm Trì lại ngẫm nghĩ một thoáng mới thấp thỏm nói: "Mới vừa rồi ngươi...... Đã nghe?"
Mạch Khinh Trần gật đầu.
Lâm Trì kinh ngạc, "Vậy tại sao ngươi không......" Ra ngoài cắt ngang hoặc là ngăn cản?
"Hắn là người trong lòng của ngươi." Mạch Khinh Trần dừng một chút, "Ta muốn biết tại sao ngươi lại thích hắn."
......
Phong cách trả lời của Mạch Khinh Trần thật sự là bất bình thường.
Lâm Trì: "Kết quả thế nào?"
Mạch Khinh Trần thành thật nói: "Vẫn rất muốn giết hắn."
Lâm Trì co rút khóe miệng: "Trừ việc giết chết hắn ra?"
Mạch Khinh Trần để mèo xuống, ôm ngang Lâm Trì lên, ngón tay chạm vào mắt cá chân của Lâm Trì, khẽ cau mày: "Còn nữa, ta không thích hắn chạm vào ngươi, rất đáng ghét." Hình như nghĩ đến cái gì, chân mày hắn nhíu sâu hơn, "Ngươi thích hắn, nếu như là hắn ngươi sẽ đáp ứng động phòng có đúng hay không?"
Lâm Trì phát hiện, coi như đáp ứng nàng không động phòng, Mạch Khinh Trần vẫn đối với chuyện này có vẻ hết sức canh cánh trong lòng......
Bị ôm đã thành thói quen, Lâm Trì bất đắc dĩ nói: "Động phòng là chuyện chỉ có vợ chồng mới có thể làm, trừ phi ta gả cho hắn, nếu không thì không thể nào."
Mạch Khinh Trần ôm Lâm Trì vào phòng ăn, giọng nói bình thản: "Không cho gả cho hắn, nếu không ta sẽ tức giận, sau đó giết hắn."
Lâm Trì bất mãn nói: "Ta đã gả cho ngươi, làm sao có thể lại gả cho hắn......"
Câu trả lời này hình như khiến Mạch Khinh Trần rất hài lòng, hắn không nói thêm gì nữa, chỉ là ánh mắt dài nhỏ cong lên giống trăng non, như lần đầu tiên nhìn thấy nàng, trong con ngươi lộ ra vui vẻ đơn giản rồi lại hư ảo.
Mấy ngày sau.
Một buổi sáng tinh mơ Lâm Trì liền bị tiếng huyên náo đánh thức, nàng dụi dụi con mắt ra cửa, tiếng ồn ào là từ ngoài cửa lớn truyền đến, cách thật xa nàng vẫn có thể nghe được tiếng hô đồng loạt ở bên ngoài: "Điện hạ! Mời đi ra!!"
Kỳ Mặc mang vẻ mặt khổ não vội vã ra cửa, Lăng Thư cầm quả lê đang gặm cót ca cót két.
Lâm Trì: "Bên ngoài rốt cuộc là?"
Lăng Thư: "A, đó là đệ đệ của công tử, thường thường qua mấy tháng đều sẽ tới đây."
Lâm Trì: "Cái gì?"
Lăng Thư kéo nàng đến khe hở cửa bên nhìn, thì thấy một thiếu niên thanh tú xinh đẹp đang quỳ ở trước cửa thân đeo ngọc bội đinh đương hoa phục tung bay, bên cạnh hắn vây quanh hơn mười người, có người phục vụ quạt gió, có người phục vụ lau mồ hôi, thậm chí còn có nữ tử nhét quả nho vào miệng hắn.
Hắn lại nuốt xuống một quả nho, khạc ra, dùng sức đấm vào cửa: "Ca, ca, đi ra gặp ta a! Nếu như ngươi không đi ra gặp ta ta sẽ quỳ đến chết ở trước cửa nhà ngươi!"
Lâm Trì: "...... Hắn làm như vậy rốt cuộc là?" Vì cái gì!
Lăng Thư cố gắng nhai quả lê, hàm hồ nói: "Hắn có chút tình cảm luyến huynh, sùng bái công tử đến rối tinh rối mù, sức mạnh chân chó của bản đại gia cũng không đuổi kịp hắn. Rõ ràng Thánh thượng đã muốn để cho hắn thừa kế ngôi vị hoàng đế, hắn lại chết cũng không muốn, nhất định phải quấn lấy công tử trở về thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước." Gặm một cái cuối cùng, vứt bỏ hạch quả lê, hắn nói, "Chỉ là không cần lo lắng, hắn cũng chỉ quỳ cho vui một chút, ngươi xem......"
Lâm Trì vừa quay đầu, chỉ thấy người thiếu niên kia đã ngồi sững trên đất, hai thị nữ đang dịu dàng bóp chân cho hắn, thiếu niên tiếp tục đấm cửa: "Ca, ca a, a...... Bóp nhẹ một chút, chân ta muốn gãy rồi!"
Chỉ thấy lúc này, cửa chính sơn trang bỗng nhiên mở ra.
Thiếu niên lập tức đẩy thị nữ ra, mọi người rối rít lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai lui nhanh đến sau lưng thiếu niên, trong chớp mắt thiếu niên đã dùng tư thế quỳ gối tiêu chuẩn nhất thành kính ngâm vịnh nói: "Ca ~"
Lâm Trì: "......"
Thật là rừng vốn lớn nên loại chim nào cũng có a......
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận