Dịch: Hoangforever
"Thiếu gia, mấy năm không gặp, người so với trước kia trầm ổn hơn nhiều a.”
Một ông lão gầy gò đứng trước mặt Lâm Dương nở ra một nụ cười hiền hòa, nói.
Lâm Dương nhìn thấy người này sắc mặt liền âm lãnh lại.
“Theo yêu cầu của người đàn bà kia, ta đã ở rể bao nhiêu năm nay ở Giang Thành. Hiện tại, tất cả mọi người đều biết ta là phế vật, sẽ không tạo thành bất kỳ uy hiếp nào nữa. Người đàn bà kia còn muốn như thế nào nữa?? Chẳng lẽ bảo ngươi tới đây để thanh lý môn hạ ta sao??”
Ông lão cười cười, nói:
“Thiếu gia, ngươi hiểu lầm ta rồi. Ta tới đây là để đón thiếu gia trở về. Hơn nữa, người kia là mẹ của ngươi, ngươi gọi nàng như vậy, hình như có chút không ổn.”
Lâm Dương cười lạnh một tiếng, mở miệng nói:
“Mẹ?? Trong mắt của ta, nàng ta bất quá cũng chỉ là một con dâm phụ mà thôi. Năm đó cha ta mất tích, nàng nhân cơ hội đó thống trị nhà họ Lâm. Vì lo sợ ta tạo thành ảnh hưởng đối với địa vị của nàng, nàng liền vu oan giá họa cho ta, bảo ta muốn giết nàng đoạt quyền, sau đó đuổi ta ra khỏi nhà họ Lâm. Ngươi nói xem, một người như vậy có xứng để ta gọi một tiếng mẹ hay không?”
Ông lão thở dài, nói:
“Mẹ của ngươi năm đó nhất thời hồ đồ. Dù sao, ngươi lúc đó là con đẻ duy nhất của Lâm Gia. Khi nàng lên tiếp nhận Lâm gia, sinh ra khát vọng quyền lực, đương nhiên sẽ sinh ra lòng thù oán đối ngươi ngươi rồi.”
“Hiện tại, nàng đã ý thức được sai lầm của mình, cảm thấy hối hận sâu sắc. Hơn nữa hiện tại, nàng đang lâm vào bệnh nặng, thân thể càng lúc càng suy yếu. Mà người thì là hậu nhân duy nhất của Lâm gia.Vì vậy, nàng rất mong chờ người trở về. Lâm Gia là một gia tộc đứng đầu Hoa Quốc, không thể không có người làm chủ.”
Lâm Dương đứng chắp tay, nói:
“Ta nghi ngờ nàng ta căn bản không phải là mẹ ruột ta. Hiện tại, ta không còn là người của Lâm Gia nữa. Chuyện của các ngươi ta mặc kệ. Ngươi tốt nhất nên trở về đi.”
Nói xong, Lâm Dương phũ phàng xoay lưng, cầm túi rác trong tay ném vào trong thùng rác. Sau đó rời khỏi.
Mặc dù, cái thân phận người thừa kế Lâm Gia này có thể khiến cho người khác khiếp sợ. Nhưng lần này Lâm Dương hắn lại không có bất kỳ ham muốn gì với nó.
Kể từ khi hắn bị người Lâm Gia đuổi ra khỏi nhà, hắn liền không có bất kỳ tia tình cảm nào đối với Lâm gia nữa.
Hắn hiện tại là con rể Hứa gia - một gia tộc nhị lưu ở Giang Thành. Và ở cái đất Giang Thành này mọi người đều biết hắn là phế vật.
Không có ai biết, hắn từng là thiếu gia Lâm Gia một tay che trời ở Kinh Đô.
Nhưng tất cả đã không còn quan trọng nữa, sau khi tới Giang Thành mấy năm, Lâm Dương đã học được tính ẩn nhẫn, hậu tích bạc phát.
Về tới nhà, vừa mở cửa ra, một cái mềm (chăn) liền ném về phía đầu Lâm Dương.
Nếu không phải hắn phản ứng nhanh, kịp thời né tránh, có lẽ đầu hắn đã sưng lên một cục rồi.
“Lâm dương, bảo ngươi là phế vật đã là cho ngươi mặt mũi lắm rồi. Đừng có ở đó mà làm phiền ta nữa. Kiếp trước ngươi là con hoang sao?”
Một giọng nữ đanh đá, chanh chua vang lên. Tiếp theo hắn liền thấy nàng hai tay chống nạnh, mặt vểnh lên, hất hàm nói.
Người này chính là mẹ vợ của Lâm Dương, Tống Uyển Nguyệt.
“Được rồi. Nhiều lời với con làm gì. Nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Mọi người bên kia đã tới đầy đủ rồi, nhanh lên, tới chậm nữa chúng ta lại bị trách phạt giờ.”
Một nam nhân trung niên hơn 50 tuổi đi tới, tức giận trợn mắt nhìn Lâm Dương.
Người này là cha vợ của Lâm Dương, Hứa Quốc Hoa, người kém cỏi nhất Hứa Gia.
“Hừ, ông còn có mặt mũi để nói sao? Nhìn cái bản mặt của ông tôi lại nghĩ tới chuyện bị người nhà của ông xem thường năm đó, càng nghĩ càng tức.”
Tống Uyển Nguyệt không mắng Lâm Dương nữa, xoay người lại thu dọn đồ đạc.
Lâm Dương bất đắc dĩ thở dài, cúi người đem chiếc chăn dưới đất nhặt lên, sau đó bỏ lại trên bàn.
Lúc xoay người lại, hắn bắt gặp một thân hình xinh đẹp, có ánh mắt lạnh nhạt.
Người này chính là vợ của Lâm Dương, Hứa Tô Tình.
Hứa Tô Tình có dáng người uyển chuyển, có lồi có lõm, vô cùng cân xứng. Đôi chân dài duyên dáng kết hợp đường cong hình chữ S làm cho bao ánh mắt đàn ông phải thèm thuồng.
Hơn nữa, nàng còn có khuôn mặt thanh tú, có đôi mắt sáng lấp lánh, bảo là tuyệt sắc cũng không ngoa.
Cũng do vẻ đẹp của Hứa Tô Tình quá xuất chúng, cho nên thời điểm nàng gả cho Lâm Dương đã gây ra động tĩnh không nhỏ.
Tất cả mọi người đều cảm thấy nàng giống như hoa nhài cắm vào bãi cứt trâu vậy.
Lâm Dương nhìn thấy Hứa Tô Tình, liền nở ra nụ cười. Đối với vị lão bà tuyệt hảo này, hắn rất là hài lòng. Mặc dù Hứa Tô Tình đối với hắn luôn rất rất là lạnh lùng.
“Ngươi đi tham gia yến tiệc của Hứa Gia?? Vậy thì đi theo ta, nói gì thì nghe vậy, nhớ chưa?”
Hứa Tô Tình lạnh như băng nói.
“Biết rồi.”
Lâm Dương không quan tâm đáp.
Không lâu sau, hai người Tống Uyển Nguyệt và Hứa Quốc Hoa liền thu dọn xong, Sau đó Hứa Quốc Hoa lái xe, mang theo Lâm Dương và Hứa Tô Tình đi tới biệt thự Hứa gia.
“Lâm Dương, tí nữa chúng ta tới chỗ lão gia, ngươi tốt nhất là thông minh, cơ trí một chút. Ở trong mắt mọi người Hứa Gia ngươi là dạng gì có lẽ ngươi đã biết. Nếu như lần này người làm chúng ta mất mặt, sau này trở về ta tuyệt đối không tha cho ngươi.”
Tống Uyển Nguyệt nói thầm một câu, giống như kiểu mang theo Lâm Dương tới yến tiệc Hứa Gia là một chuyện tình rất mất mặt vậy.
Sau khi tới biệt thự Hứa Gia, bốn người bước vào, Lâm dương đi sau cùng.
Lúc này, trong biệt thự đã tụ tập không ít người, gồm có lão gia Hứa Chân Gia - gia chủ của Hứa Gia và các con cái của lão.....
Hứa Gia ở Giang Thành mặc dù chỉ là gia tộc nhị lưu. Thế nhưng lại có một công ty trang trí mang tên của nó, quy mô cũng không có nhỏ, ở trong mắt người bình thường cũng xem như là đại gia tộc.
Hứa Gia có không ít người có chức vụ ở trong công ty, cho nên cái công ty này không khác công ty gia đình là bao nhiêu.
Lúc này, mọi người đang tập trung trước một giá trưng bày trong phòng khách. Trên giá trưng bày rất nhiều đồ cổ, Hứa Chân Vân với khuôn mặt đắc ý đang tự hào giới thiệu bộ sưu tập đồ cổ của mình.
Sở thích lớn nhất của lão là sưu tập đồ cổ và lão luôn xem mấy món đồ trên giá sách kia như là xương máu của mình vậy.
Để lấy lòng lão, mọi người trong nhà họ Hứa ai ai cũng nịnh nọt lão cả.
Tống Uyển Nguyệt và Hứa Quốc Hoa đi tới, sau đó cũng tham gia vào đoàn người nịnh hót này, nói rằng đây đều là những bảo vật hạng nhất, khiến cho khuôn mặt Hứa Chân Vân rất là vui mừng.
Lâm Dương liếc mắt nhìn đống bảo vật trên giá. Sau đó nở ra một nụ cười khinh thường. Hắn cảm thấy đám đồ cổ này quá bình thường. Ngoài ra trong đó còn có 2 món đồ dỏm nữa, khoảng cách tới cấp bậc bảo bối còn kém xa.
Từ nhỏ, hắn ở Lâm Gia đã nhìn thấy đủ loại bảo bối, cộng thêm tính cách thông minh lanh lợi, nên kiến thức giám bảo hắn đã thuộc nằm lòng. Tài nghệ của hắn thậm chí còn cao hơn cả giám bảo đại sư.
Hứa Chấn Vân đang vui vẻ, đột nhiên nhìn thấy Lâm Dương liếc mắt nhìn đống bảo vật của mình. Hơn nữa cái tên này cũng không có khen đồ vật của hắn tốt giống như kiểu hắn không nhìn thấy đống đồ vật trước mặt này vật. Gương mặt của lão ngay lập tức xụ xuống.
“Lâm Dương, ngươi có phải hay không coi thường bộ sưu tập của ta?? Tại sao đứng ở nơi đó nhìn nửa ngày trời rồi mà không có nói lấy một câu?”
Hứa Chấn Vân quát to nói.
Lâm Dương lắc đầu, nói:
“Không có.”
Mọi người thấy động tĩnh liền rối rít nhìn sang phía này, trên khuôn mặt họ đều hiện ra mặt giễu cợt và trách cứ.
“Lão gia tử, ai ai ở đây đều biết Lâm Dương hắn là một tên phế vật. Hắn thì biết cái gì đâu cơ chứ, lão nhân gia ngài đừng có chấp nhặt với hắn!”
“Đúng vậy a! Cái tên Lâm Dương này ngày ngày ở nhà rửa chén, rửa bát. Hắn hiểu được mấy thứ này mới là kỳ quái đó. Mặc kệ hắn đi.”
“Ha ha, thật không biết tên này là ngu hay là khờ nữa. Cho dù không hiểu, nói vài câu mát lòng mát dạ là được rồi. Cần gì phải đứng ra vẻ ta đây hiểu rõ như vậy, đúng là giả bộ mà.”
...........
Những người họ hàng thân thích của Hứa Gia kia đều quở trách Lâm Dương.
Hai người Tống Uyển Nguyệt và Hứa Quốc Hoa hung hăng trừng mắt, liếc mắt nhìn Lâm Dương một cái. Tống Uyển Nguyệt nhỏ giọng thì thầm nói:
“Ta biết ngay kiểu gì cũng sinh ra chuyện mà, biết thế không nên dẫn người tới đây, chỉ tổ mất mặt thêm.”
Vẻ mặt của Hứa Tô Tình cũng âm trầm. Nàng cắn đỏ cả đôi môi. Dù sao Lâm Dương là chồng nàng, Lâm Dương mất mặt chẳng khác nào nàng mất mặt.
“Ha ha, cái tên ruồi bọ Lâm Dương này đương nhiên cái gì cũng không biết rồi. Hắn làm sao có thể so sánh được với thiên phú nghệ thuật của ông nội được chứ. Ông nội, ông không cần để ý tới loại như hắn làm gì, không nhìn hắn là được rồi.”
Đột nhiên, một giọng nói vang dội vang lên. Mọi người quay đầu lại nhìn, một thanh niên 27-28 đi tới.
Người này chính là cháu trai cả của Hứa Chấn Vân, là con trai của bác Hứa Tô Tình, Hứa Gia Hào. Vì hắn là cháu đích tôn của Hứa Gia, nên Hứa Chân Vân rất là vui mừng và lão rất yêu thích hắn.
Tất cả mọi người ở đây đều nhận định rằng, sản nghiệp tương lai của Hứa Gia chắc chắn đều sẽ giao cho Hứa Gia Hào này.
Hứa Gia Hào luôn cho rằng hắn là thiên chi kiêu tử. Cho nên từ trước tới nay hắn luôn coi thường gia đình Hứa Quốc Hoa.
Mà Lâm Dương nổi tiếng xa gần là một tên phế vật, cho nên hắn lại càng không để vào trong mắt. Vì vậy cách ăn nói hắn dành cho Lâm Dương cũng không quá lưu tình.
“Gia Hào nói rất đúng. Một người có thiên phú nghệ thuật như lão gia tử làm sao có thể so sánh được với cái tên Lâm Dương không biết cái gì này được cơ chứ. Lão gia tử không nhìn hắn là được rồi.”
“Lão gia tử có một tình yêu nghệ thuật tràn trề, là một tài năng nghệ thuật đỉnh cao. Cái tên Lâm Dương này chẳng khác nào một tên hạ nhân, không có mắt nhìn bảo bối của lão gia tử đó cũng là điều bình thường.”
“Ha ha ha.. xem ra hiểu lão gia tử nhất vẫn là Gia Hào a! Đều là người trẻ tuổi, thế nhưng cái tên Lâm Dương này xách giày cho Gia Hào còn chưa xứng.”
...............
Một nhóm người rối rít vỗ mông ngựa Hứa Gia Hào. Dù sao tương lai Hứa Gia Hào là người thừa kế của Hứa Gia, phải tạo mối quan hệ tốt mới được.
Hứa Gia Hào đi tới trước mặt Hứa Chấn Vân, khẽ liếc Lâm Dương một cái. Trong con mắt tràn đầy sự khinh thường.
Hứa Chấn Vân thấy Hứa Gia Hào đi tới, sắc mặt liền hòa hoãn đi nhiều.
“Ông nội, ta cũng không có giống cái tên phế vật kia, cái gì cũng không có biết. Lần này ta tới đây cố tình tặng cho ông nội một cái lễ vật, mời ông nội thưởng thức.”
Hứa Gia Hào nói xong, xoay người lấy một bức tranh từ phía hạ nhân, sau đó từ từ mở ra.
Hứa Chấn Vân nhìn sang, nhất thời ánh mắt sáng ngời, kinh hô:
“Đây... Đây là tranh của Đường Bá Hổ “Kỵ binh trở về”?”
“Ông nội, ánh mắt của ông vẫn như cũ, không có giảm à nha! Khống ai! Đây chính là bút tích thật của Đường Bá Hổ. Con phải mất công rất nhiều mới lấy được.”
Khuôn mặt Hứa Gia Hào liền nở ra nụ cười đắc ý. Người xung quanh liền tấm tắc lên tiếng hâm mộ.
Hứa Chấn Vân nhận lấy bức tranh này, sau đó từ từ nhìn ngắm bức tranh này. Thật ra hắn đối với đồ cũ, kiến thúc cũng chỉ là nửa vời mà thôi. Sở dĩ hắn thích sưu tập những đồ cổ này là vì muốn được mọi người khen ngợi hắn.
Phần lớn trong số đó, hắn không có phân ra được thật giả. Nếu Hứa Gia Hào đã nói đây là bút tích thực, vậy thì nó chính là bút tích thực.
Hứa Gia Hào quay đầu nhìn về phía Lâm Dương, đắc ý nói:
“Lâm dương, đây chính là bút tích thực của Đường Bá Hổ. Ngươi nhanh nhanh mở to hai mắt ra mà nhìn. Cái loại tục nhân như ngươi, nhìn thấy được bức tranh này cũng không có nhiều đâu. Tốt nhất ngươi nhanh nhanh nhìn nó đi, không biết lại bảo người đầu có vấn đề đấy.”
Khuôn mặt Lâm Dương hờ hững, nhưng trong lòng thầm cười lạnh. Hắn liếc mắt một cái liền biết bức tranh này là đồ giả, không có bất kỳ giá trị nào.
“Hứa Gia Hào, người đưa bức tranh cho lão gia thì đưa nhanh đi. Đừng có đứng đó lấy cớ chọc một nhát vào Lâm Dương nữa có được không? Hắn là chồng của ta.”
Hứa Tô Tình nhịn không được nữa, nói với Hứa Gia Hào một câu.
Nàng cũng không phải muốn lên tiếng cho Lâm Dương, mà nàng cảm thấy cái tên Hứa Gia Hào này là đang mượn cớ làm nhục Lâm Dương để là nhục gia đình nàng.
“Ha ha ha, Hứa Tô Tình đó sao?? Ta bất quá cũng chỉ là nói thật thôi mà. Hắn chính là một tên sâu bộ, cái gì cũng không biết, còn tự cho rằng mình là đúng. Hơn nữa ta có thể đưa ra bút tích thực của Đường Bá Hổ, hắn có thể đưa ra được không? Ta nói hắn mấy câu, chẳng lẽ không được sao??”
Hứa Gia Hào không chút nể mặt nói.
Hứa Tô Tình nghe thấy vậy, khuôn mặt liền đỏ bừng lên, có chút ủy khuất.
Thấy Hứa Tô Tình bị khinh bỉ, trong lòng Lâm Dương run lên. Hứa Gia Hào nói hắn như thế nào, hắn không thèm để ý tới. Lý do là vì hắn không đặt Hứa Gia Hào vào trong mắt. Nhưng Hứa Gia Hào làm cho Hứa Tô Tình bị ủy khuất, hắn không thể nhẫn nhịn.
Hắn tiến lên phía trước một bước, chỉ vào bức tranh Hứa Chấn Vân đang cầm trong tay kia, cao giọng nói:
“Từ xưa tới nay tranh của Đường Bá Hổ luôn được biết tới là tranh có nét vẽ tinh xảo, bố cục mượt mà. Mà bức tranh này nét vẽ thô nháp, hơn nữa bố cục chật hẹp, hoàn toàn không phải là tranh của Đường Bá Hổ.”
“Hơn nữa, chữ ký của Đường Bá Hổ thường là lấy tên của ổng. Mà bức tranh này, chữ ký lại là Đường Bá hổ, rõ ràng người làm giả bức tranh này là một tên vụng về, không có hiểu biết về Đường Bá Hổ.”
Lâm Dương vừa nói xong, tất cả mọi người ở đây liền im bặt, cả đại sảnh yên lặng như tờ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận