Giả Sĩ Lập che mặt, toàn thân run rẩy: “Mất mặt quá rồi, ai đi cứu cậu ta với...”
Bên dưới vang lên những tiếng cười vang dội, Đoàn Vũ Thành suýt thì bật khóc.
Đến khi cậu trở lại bục diễn thuyết, có người cao giọng hỏi: “Ai là La Na thế?”
Trong tưởng tượng của Đoàn Vũ Thành, cậu vừa hô tên La Na thì ống kính sẽ tự động lia về phía cô.
Nhưng rốt cuộc đây là đời thực, không phải đóng phim, phần lớn sinh viên trong trường đều không biết La Na, cho dù người từng học tiết thể dục do cô dạy cũng chỉ biết cô họ La thôi.
Biến cố đột ngột cứ thế nối tiếp nhau. Đoàn Vũ Thành ngẩng đầu tìm kiếm trên tầng hai.
Cậu biết khoa Thể dục thể thao ở tầng hai, song tìm hồi lâu vẫn chẳng thấy bóng dáng La Na đâu cả, bởi vì lúc này, cô đang núp sau lưng Ngô Trạch, mượn anh làm lá chắn ngụy trang, dùng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, lôi anh nhích từng bước ra cửa..
Không thấy cô, không thấy cô, không thấy cô...
La Na thầm niệm chú trong lòng.
Đoàn Vũ Thành nhìn dáo dác không tìm được người, cuống đến độ mắt đỏ ửng, sau đó nghe thấy một tiếng huýt sáo vang dội.
Ngô Trạch xem kịch hay còn tiện thể góp vui, ra vẻ lưu manh huýt sáo lanh lảnh, thoáng chốc thu hút sự chú ý của mọi người.
Tiếp theo, anh xách cô gái trốn sau lưng mình ra, hất cằm với bên dưới.
Nữ chính xuất hiện, không khí cả hội trưởng bỗng trở nên sôi sục.
Vào khoảnh khắc Đoàn Vũ Thành nhìn thấy La Na, nỗi căng thẳng trong cậu tiêu tan hơn phân nửa.
Cậu giơ cao chiếc hộp nhỏ trong tay y hệt bức tượng nữ thần Tự Do, hô to về phía có: “Nhẫn”
Bục diễn thuyết đã che đi chiếc quần đỏ chói lọi kia, chỉ lộ ra áo vest, cậu lại trở về với hình ảnh đẹp trai ngời ngời.
Mấy bạn học nữ bắt đầu rối rít giúp cậu, tiếng thét chói tai nối tiếp nhau vang lên từng hồi.
Hiện giờ, La Na chỉ muốn nhảy từ tầng hai xuống thôi.
Đoàn Vũ Thành thấy vẻ mặt cô, nhoẻn môi cười.
Mặc dù quá trình có hơi thê thảm nhưng vẫn đạt được mục đích, quả thật cô đã “ấm đầu” đến sắp mất tỉnh táo rồi.
Cậu càng lúc càng bình tĩnh, nói to hết cỡ: “Em nhận lời anh, anh sẽ đạt 8100 điểm cho em xem.”
Vận động viên có sức mạnh dồi dào, giọng cậu từ bục diễn vang vọng khắp cả hội trường. C ảm giác của La Na lúc này như sét đánh ngang tai.
Các bạn học bên dưới không hiểu về mười môn phối hợp nên hiển nhiên không biết “8100 điểm” có ý nghĩa gì.
Nhưng nghe giọng điệu Đoàn Vũ Thành có vẻ là điều gì đó cực ngầu, cho nên lại lớn tiếng hét thật to lần nữa.
Họ dốc hết toàn sức lực, muốn lưu lại kỷ niệm lãng mạn cho mùa tốt nghiệp.
Tiếng hét vang lên từng đợt nối tiếp, bay từ hội trường đến mỗi ngóc ngách sân trường làm rung động từng chồi non của cây ngô đồng, làm rơi cả mồ hôi của tuổi trẻ.
Cuối cùng, làn gió mát đưa sóng âm đến sân thể thao, chú mèo hoang đang lim dim run run chiếc tai nhọn, mở choàng mắt oai phong nhìn lướt một vòng, cất tiếng “meo” hời hợt xem như hòa âm với bầy ve sầu rồi lại lười biếng nằm xuống lần nữa.
Vấn đề có to bằng trời thì cứ để sau này giải quyết.
Giấc mộng hôm nay thì hôm nay phải hoàn thành.
Nắng gắt soi cả bầu trời sáng rực, giống như chiếc áo cưới khổng lồ choàng lên bả vai cô gái mùa hè.
Con mèo nhỏ trở mình, duỗi chiếc lưng cong cong như vầng trăng khuyết trên đường chạy nóng hừng hực, tận hưởng sự yên tĩnh hiếm hoi nơi sân huấn luyện.
- Hết -
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận