Ngoại truyện
“ Ly hôn đi! Nếu như đêm nay anh không về nhà thì chúng ta ly hôn!” My chắc nịch nhấn nút gửi tin nhắn đến “Anh xã”.
Giỏi lắm! Mấy hôm liền chỉ về nhà thay đồ rồi lại đi ngay. “ Công ty nhiều việc, anh phải làm đêm.” Nói thế mà nghe được à? Giờ đâu phải cuối năm đâu! Việc gì mà lắm thế! Hay là có con nào ở ngoài rồi?
Đầu My bắt đầu bốc khói khi nghĩ đến cảnh tượng không nên có đó. Bình tĩnh nào! Phải kiềm chế! Chồng My không phải là người như thế mà! Đúng chứ? Đúng! Đúng! Bỏ suy nghĩ đó đi. Nghĩ đến cái khác nào! My bắt đầu tủm tỉm cười khi nghĩ đến cảnh Việt lao về nhà rối rít giải thích bằng những lời có cánh. Lúc đó My phải thật lạnh lùng, phải kiêu! Sao lại có thể bỏ vợ ở nhà một mình mấy hôm liền cơ chứ! Mà mãi chưa nhắn tin lại là sao? My nhăn nhó nhìn màn hình điện thoại vẫn tối đen.
“ Về nhà ngay cho em! Nếu không sáng mai em sẽ về nhà mẹ em đấy!”
Một phút… mười phút… một tiếng… Vẫn chẳng có hồi âm! My tức giận nhấn số gọi cho Việt.
Không ai nghe máy… ba cuộc… mười hai cuộc…
Và đêm đó… Việt không về nhà!
“ Anh được lắm! Anh thật sự muốn ly hôn đúng không? Nói vậy rồi mà cũng chẳng thèm về. Tin nhắn cũng chẳng thèm trả lời. Anh tưởng anh báu lắm à? Được! Tôi đi!” My vừa độc thoại vừa ném quần áo vào vali.
8 giờ sáng…
Tại nhà bố mẹ My…
“ Cái gì?” Mẹ My lớn tiếng trước những lời con gái vừa thốt ra. Cố kiềm chế, bà hỏi lại: “ Con vừa nói cái gì?”
“ Con sẽ ở lại đây vài ngày và có thể con sẽ ly hôn.”
“ Hai đứa điên à? Mới cưới được có mấy tháng mà đòi ly hôn. Trẻ con nó vừa thôi chứ! Thế thằng Việt đâu? Nó không nói gì à?” Mẹ My quát.
“ Anh í mấy đêm nay có về nhà đâu. Con bảo là con về đây mà anh í cũng chẳng ho he gì cả. Gọi cũng chẳng thèm nghe máy!” My rơm rớm nước mắt.
Nghe giọng con gái có vẻ không ổn. Mẹ My nhẹ nhàng:
“ Biết đâu lúc đó chồng con không cầm điện thoại thì sao? Con đã là vợ người ta rồi đấy. Con xem con làm thế này có giống trẻ con không? Thôi để mẹ gọi điện cho chồng con xem thế nào.”
Tại công ty Việt…
“ Anh Việt!” Cậu Tùng làm cùng phòng vỗ vai gọi Việt dậy khi thấy Việt ngủ gục trên bàn làm việc.
Việt giật mình tỉnh giấc, lấy tay vuốt mặt mấy cái cho tỉnh táo.
“ Khổ! Anh đừng làm quá sức như thế! Bà xã ở nhà lại lo.” Tùng lắc đầu.
“ Anh ngủ quên mất.” Việt cười trừ.
“ Em gọi cho anh hỏi xem anh có ăn gì không nhưng mà thuê bao.”
Việt nhìn xung quanh tìm điện thoại và rồi thấy nó ở trên giá dự án.
“ Điện thoại anh hết pin mất rồi.” Việt tiến lại chỗ ổ cắm sạc điện thoại.
“ Mà bây giờ đâu phải lúc công ty nhiều việc đâu sao anh lại phải cố gắng như vậy chứ?”
Việt không đáp chỉ khẽ mỉm cười. Việt mở nguồn điện thoại, vừa mở nguồn điện thoại lên, điện thoại Việt đổ chuông báo liên hồi những cuộc gọi nhỡ, tin nhắn từ “ Người yêu”. Việt xem tin nhắn rồi bỗng nhíu mày.
“ Sao thế anh?” Thấy gương mặt Việt là lạ, Tùng hỏi.
“ À! Tùng này! Mọi việc anh đã làm xong rồi, anh để ở cái CD trên bàn lát em đưa cho sếp tổng giúp anh nhé! Anh có việc phải ra ngoài!” Việt vừa nói, vừa vội vàng thu xếp ra ngoài.
Việt chạy thật nhanh xuống lấy xe và phóng thật nhanh đến nhà mẹ vợ. Đến cổng, Việt xuống xe và bấm chuông. Thấy mẹ vợ ra mở cổng, Việt lễ phép chào.
“ Sao mẹ gọi con lại không được thế?” Nhìn thấy con rể, bà hỏi ngay.
“ Điện thoại con hết pin ạ! Mẹ ơi, vợ con…”
“ Nó ở trên phòng đấy! Con lên đi. Mẹ đi chợ đây!
Việt dắt xe vào rồi đóng cổng rồi nhẹ nhàng bước lên phòng My. Đến trước cửa phòng, Việt hít một hơi thật sâu và gõ cửa. Không thấy có động tĩnh gì, Việt vặn khóa cửa đi vào. My đang nằm ngủ ngon lành. Việt để chiếc cặp lên bàn rồi ngồi bên giường ngắm vợ ngủ. Lúc My ngủ vô cùng đáng yêu! Thỉnh thoảng khóe miệng chợt mỉm cười. Việt cúi xuống, định hôn lên trán vợ thì…
“ Anh đến đây làm gì?” My mở mắt nhìn Việt.
“ Anh xin lỗi. Tại hôm qua anh không hề biết là em nhắn tin.” Việt giải thích.
Việt tiến tới ngồi cạnh My, kéo My sát vào mình. My lập tức dịch ra và ngồi đối diện Việt.
“ Nói đi! Bây giờ đâu phải là lúc nhiều việc đâu! Tại sao anh cứ ở công ty suốt thế?”
“ Tại vì anh muốn làm cho xong việc của vài tuần tới.”
“ Để làm gì?” My thắc mắc.
“ Để nghỉ phép!” Việt cười tươi.
“ Sao lại nghỉ phép?”
“ Chúng mình vẫn chưa đi hưởng tuần trăng mật mà.”
Hiểu được ý đồ của chồng, My mỉm cười.
“ Anh đi làm vất vả vậy mà vợ anh ở nhà lại đòi ly hôn.” Việt giả vờ dỗi.
My vòng tay ôm lấy Việt.
“ Em xin lỗi. Em sai rồi! Chồng em là tuyệt nhất mà!”
“ À! Có một điều anh muốn nói với em!”
My buông Việt ra chờ đợi điều chồng muốn nói.
“ Anh muốn có con!”
“ Hả?” My đơ người, hai gò má ửng hồng.
Chưa kịp để vợ mình phản ứng, có ai đó đã kéo My về phía mình và khóa chặt lấy đôi môi căng mọng.
THE END.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận