Sau khi ăn cơm với cả nhà xong, vì sợ Phong mệt nên bố mẹ bảo anh đi ngủ sớm vì phải ngồi máy bay suốt một ngày. Phong lên tầng 2, định vào phòng mình thì lại nhìn sang phòng My. Đã lâu lắm rồi cũng chẳng có dịp để ngồi lắng nghe tâm sự của em gái. Nghĩ vậy, Phong tiến đến, khẽ mở cửa.
“ Em đang học bài à? Anh vào được không?”
“ Vâng! Anh vào đi.” My mỉm cười.
Phong đi vào ngồi xuống gường.
“ Anh có quà cho em này!” Phong đưa cho My một cái túi được gói cẩn thận.
“ Ui cái gì thế ạ?” My ngó vào bên trong.
“ Lát nữa rồi mở. Anh phải nhờ bạn anh chọn mãi đấy.”
“ Bạn nam hay nữ?” My lém lỉnh.
“ Nữ!”
“ Thế thì em phải xem ngay quà của em mới được.” My nhanh tay bóc túi quà.
Vừa nhìn thấy đồ ở trong túi, My reo lên. Đó là một cái váy màu hồng nhạt.
“ Uầy! Đẹp thế! Anh thấy sao?” My ướm lên người đứng dậy quay vòng vòng.
“ Đẹp rồi cô nương.”
“ Cảm ơn anh nhé! Và… cả bạn anh nữa.” My ngồi xuống gấp lại chiếc váy gọn gàng.
“ Thế em thì sao? Ổn chứ?”
“ Anh có cần xem bảng điểm của em không?” My phổng mũi.
“ Anh biết là em gái anh giỏi mà. Anh muốn hỏi chuyện em với Việt cơ.” Phong nháy mắt trêu em.
Nhắc đến Việt, gương mặt My bỗng buồn hẳn. Phong nói tiếp:
“ Không phải là em thích cậu đó lắm sao? Tỏ tình chưa?”
My vẫn không nói gì. Khóe mắt chợt cay cay. Đối mặt với anh trai mình, My không thể giấu được bất cứ cảm xúc gì của mình. Có lẽ vì lúc nào anh cũng bảo vệ, cũng che chở mà trước mặt anh My luôn yếu đuối để được tựa vào bờ vai của anh. Bờ vai của anh luôn ấm áp và an toàn nhất.
Thấy đôi mắt My đỏ hoe. Phong rối rít:
“ Này! Em sao thế?”
My òa khóc chui vào lòng anh, tựa đầu vào ngực anh.
Thấy em khóc, Phong hoảng sợ. Đưa tay ôm lấy em, vỗ thật nhẹ vào lưng em. Và đôi bàn Phong lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên gương mặt em.
“ Thôi nào! Có chuyện gì? Ai đã làm gì em? Kể anh nghe đi! Anh sẽ xử đẹp đứa đó!”
My tâm sự với Phong trong tiếng nấc.
“ Và bây giờ em đang muốn trốn tránh?” Phong nói sau khi nghe xong những gì My kể.
“ Em không muốn nhìn thấy Việt nữa! Mỗi khi nhìn thấy Việt em đều thấy rất khó chịu.”
“ Nhưng đó đâu phải là cách. Em có thể trốn tránh và cố quên Việt bằng cách này à?”
“ Bây giờ em chỉ muốn như vậy thôi.” Từng giọt nước mắt lại rơi.
“ Thôi được rồi! Được rồi! Em đừng có khóc nữa!
Sáng hôm sau…
Phong ra mở cổng cho My đi học. Việt đang đứng ở đó cùng với Ly. Nhìn thấy Phong, Việt vô cùng ngạc nhiên.
“ Ơ… Anh... Chào anh ạ!” Việt lễ phép.
“ Chào em. Đi học hả?” Phong thân thiện.
“ Anh mới về ạ?” Việt hỏi.
“ Ừ anh mới về hôm qua. Mà em đi học đi thôi.”
“ My đi học chưa anh?”
“ À… Đi rồi…” Phong diễn kịch.
“ Vậy ạ?” Việt thất vọng.
“ Ừ.”
“ Vâng chào anh ạ!” Việt chào Phong rồi bắt đầu chạy xe.
Thấy Việt đi khỏi. Phong chạy nhanh vào gọi My.
“ Việt đi rồi!”
My ngó nghiêng rồi dắt xe ra.
“ Em có nhất thiết phải thế không? Đằng nào chả phải gặp ở lớp.”
“ Kệ em! Thôi em đi đây! Bye anh!”
Giờ ra chơi...
“ Ê My cậu định hết thích Việt thật á hả?” Linh vừa ăn bánh vừa nói.
“ Ờ!”
“ Không được!” Một tay Linh đập xuống bàn.
“ Có gì mà không được?”
“ Ít nhất thì cậu cũng phải tỏ tình chứ.”
“ Tớ sẽ không làm cái việc ngu ngốc ấy đâu!”
“ Này!!!” Linh bám lấy áo My.
“ Trật tự đi!” My đưa quyển sách lên trước mặt.
“ Mà sao Việt lại không nhận ra là cậu đang né tránh Việt nhỉ? Tên ngốc này!”
Một sáng kiến vừa lóe sáng trong đầu Linh và Linh mỉm cười liếc nhìn My rồi trật tự hẳn. Nghĩ ngợi một lúc Linh mỉm cười hài lòng với những gì mình đang nghĩ trong đầu vào chạy ra ngoài.
Ở căng tin, Việt đang ngồi cùng Ly.
“ Sao Việt không hỏi mấy hôm nay Ly đi học một mình thế nào?”
“ À…”
“ Không có Việt đi học cùng, Ly thấy rất trống vắng. Còn Việt thì sao?”
“ Việt cũng không biết nữa.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận