Cho nên anh nghiêm túc nói: “Công việc có bận rộn thế nào cũng không so được với em, em là quan trọng nhất.”
Trần Nhã bất thình lình được thổ lộ tình cảm làm cho cảm động, anh càng ngày càng phong độ, cô biết điều đó, nếu không ngày xưa làm sao có thể chiếm được tâm trí cô, khi biết anh tỏ tình với mình, cô thật sự không tin được giáo viên đại học trẻ tuổi này lại có tình cảm với cô.
Quả nhiên ngày cô trở về, Diêu Hoán cũng về theo, trên đường đi luôn chăm sóc cô chu đáo, cô nghĩ, trong mắt thiên hạ thì cô và chồng mình chính là cặp đôi hạnh phúc nhất.
Lúc máy bay tới Bắc Kinh, cô cảm thấy ở đây thay đổi thật nhiều, mỗi lần từ Đại Lục trở về lại thấy những sự thay đổi khác nhau, thực mới lạ nhưng cũng lạc lõng.
Đơn giản chỉ có cha mẹ và anh chị là vẫn vậy, không thay đổi, cha vẫn cứng rắn, lúc còn nhỏ thì cha không bao giờ nấu cơm hay nấu mì cho bọn cô ăn, bảo mẹ đau lưng cho nên để mẹ nghỉ ngơi, cô thật sự xúc động.
Anh trai và chị dâu sống trong một căn biệt thự lớn ở vùng ngoại ô, buổi sáng thì tưới nước vườn hoa, sống cuộc sống về hưu sớm, anh trai cô nói trước kia xa cách chị dâu cô một thời gian dài, hiện tại là đền bù cho chị dâu, cô thấy vậy thì lại rất hâm mộ.
“Chị dâu, cuộc sống của chị và anh em hiện tại thật sự làm cho em ngưỡng mộ”
Lại thấy chị dâu Ngô Mai cười nói: “Có cái gì đâu mà ngưỡng mộ, em và Diêu Hoán cũng thật hạnh phúc, mỗi người đều có cách sống riêng, như mỗi người muốn uống nước ấm hay lạnh thôi”
Cô nhớ tới Trâu Chi Lan, bỗng nhiên nói: “Chị dâu, em nghĩ đến Trâu Chi Lan.”
Tên người này đã lâu không nghe, Ngô Mai không nhớ kỹ, cô nhắc nhở nói: “Là em họ của Lục Khiếu, Trâu Chi Lan, chính là người tìm mọi cách để lấy được chồng. Cô ấy sống không được hạnh phúc, làm việc để nuôi con gái, chồng cô ấy ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, tiền cô ấy kiếm được còn bị anh ta lấy đi chu cấp cho người khác, cô ấy hà tất phải làm vậy?”
“Cho nên mới nói hôn nhân là thứ khó buông bỏ nhất, nó khác với công việc, chúng ta có thể đổi chỗ làm, không có tiền thì có thể kiếm, nhưng kết hôn đó là chuyện cả đời, không có cách nào dứt bỏ”
Chị dâu nói rất thận trọng.
Cô muốn nói, cô rất cảm kích chị dâu, khi cô bị ép cưới thì chị dâu là người đã nói với cô rằng phụ nữ chỉ cần sống sao cho bản thân thấy hạnh phúc là được, còn việc kết hôn hay không còn phụ thuộc vào nửa kia của mình.
Mấy ngày ngắn ngủi ở Bắc Kinh khiến cô như tìm được chính mình lúc trước, chuyến trở về lần này như giúp cô sạc đầy năng lượng, nháy mắt đã phải quay lại Hồng Kông.
Cô tiếc nuối nói với Diêu Hoán: “Sau này chúng ta có thể trở về Bắc Kinh dưỡng lão hay không”
Cô cho rằng Diêu Hoán sẽ luyến tiếc, vốn dĩ Diêu Hoán cực kỳ coi trọng tập đoàn Diệu Thị, không ngờ rằng Diêu Hoán lập tức đồng ý, anh còn nói: “Chúng ta tốt nhất là nên sống gần anh chị dâu, như vậy mỗi ngày sẽ có người nói chuyện cùng với em?”
Cô thực kinh ngạc: “Vì sao anh lại đồng ý về đây sống cùng em?”
Chỉ thấy Diêu Hoán rất nghiêm túc nói: “Đến tận bây giờ anh mới hiểu được cái gì gọi là nhà, thật ra không phải là một nơi cố định nào đó, mà là người anh yêu ở đâu, nơi đó chính là nhà của anh. Đời người ngắn ngủi, anh cần gì phải như thế, sau này nếu con trai có thể kế thừa được thì tốt, nếu như không thể, anh sẽ giống như anh cả giao công ty lại cho giám đốc là được”
Trần Nhã chỉ cảm thấy bầu trời dường như sáng thêm, cô cười trong hạnh phúc: “Quyết định vậy đi”
----
HẾT
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận