Trong tiếng mắng chửi của mợ, Lâm Yên rời khỏi nhà.
Mỗi lần, ngay lúc cô muốn đứng lên, nhân sinh liền cho cô một nhát trí mạng.
Cái vận rủi này của cô, đại khái là muốn theo cô cả đời…
Không còn cách nào, cuối cùng, Lâm Yên chỉ có thể gọi cho người bạn duy nhất trong nước giúp đỡ, Uông Cảnh Dương.
“Alo, Lâm Yên? Khách quý hiếm gặp nha! Sao rảnh rỗi chủ động tìm tôi rồi?”
“Cẩu Tử… Tháng sau, tôi ở bên chỗ ông vài ngày được không?”
Đầu bên kia điện thoại, giọng điệu Uông Cảnh Dương có chút ngừng lại: “Sao thế? Bà không phải đang ở chỗ bà mợ kia sao?”
“Tháng này chưa đóng tiền thuê nhà.” – Lâm Yên cười khổ.
“Cái gì? Cái nhà kia của mợ bà không phải do tiền bà mua sao?”
“Đúng là vậy…” – Lâm Yên bất đắc dĩ.
Uông Cảnh Dương lập tức giơ chân: “Đệch mẹ, lương tâm của bà già này cũng thâm quá! Tôi nói này Lâm Yên, mắt bà mù bao nhiêu lần rồi, bà xem cái đám bên bà là thứ gì đi cái đồ Bạch Nhãn Lang!”
Lâm Yên cười cười: “Biết sao được, không phải chỉ còn mình ông thôi sao?”
Uông Cảnh Dương sững sờ, hừ hừ một tiếng, giọng điệu vui vẻ không ít: “Bà biết thế là tốt! Tôi đang ở trường đại học thành phố bên cạnh, qua đây tìm tôi, tôi mời bà ăn xiên nướng!”
Lâm Yên: “Được.”
Lâm Yên cúp máy nhìn điện thoại, trong đáy mắt hiện ra một vầng sắc ấm.
….
Ban đêm ở Hạ Thiên, cửa đại học Thành Môn, mở quán đồ nhậu nướng là thời điểm kiếm sống tốt nhất.
Lâm Yên từ xa đã nhìn thấy tên Uông Cảnh Dương nhuộm một đầu tím, đeo bông tai đen đang ngồi ở đó uống bia.
Đúng là ỷ có giá trị nhan sắc cao, thật sự muốn làm gì thì làm…
Nếu đổi lại là người khác nhuộm cái màu tóc này, có thể đem đi hù chết người, còn cái tên này hết lần này đến lần khác đều có thể khống chế.
Người thanh niên ngũ quan sáng ngời, trên trán mang vài phần kiêu ngạo khó thuần, thân hình thẳng tắp, hai chân thon dài, trên người tuỳ tiện mặc một chiếc áo thun đen phối với quần jean rách, được anh ta mặc có cảm giác như người mẫu quảng cáo, như nam chính bước ra từ shoujo manga.
Coi như đặt trong vòng các tiểu thịt tươi nổi tiếng bây giờ, cũng không thua kém…
Trong quán đồ nướng không thiếu các nữ sinh viên, mấy tiểu cô nương bàn sát vách còn đang cầm điện thoại lặng lẽ chụp lén anh ta.
Dường như phát hiện ra cô, mắt Uông Cảnh Dương sáng rực lên, lắc lư chai rượu trong tay: “Lâm Yên, ở đây!”
Lâm Yên vẫy vẫy tay, lập tức cất bước đi tới, ngồi xuống đối diện Uông Cảnh Dương.
Lâm Yên hôm nay mặc một chiếc váy liền áo màu trắng, mái tóc thẳng dài đen thuận theo mà rũ xuống vai, đầu gối khép lại quy củ ngồi ngay ngắn chỗ đó.
Uông Cảnh Dương quét Lâm Yên từ trên xuống dưới một chút, khoé miệng hơi co lại, rõ ràng là đang ghét bỏ.
“Bà có thể đừng biến thành cái bộ dạng như quỷ này được không? Lâm Thư Nhã mặc như thế này thì là tiểu thanh tân phong thái nữ tính, bà mặc như thế này, giống như tôi lừa bà từ trên núi xuống!”
Lâm Yên đen mặt lại: “…”
Đây là cái kiểu ví von quỷ gì?
Phải nha, cô đúng là không biết cách ăn mặc.
Trước kia làm tay đua xe không cần phải biết ăn mặc, cả ngày đều là quần áo đen nên quần áo không phải đổi.
Lúc bình thường trước mặt Hàn Dật Hiên, cô là dựa vào sở thích của hắn mà mặc.
Lúc làm diễn viên, người đại diện muốn cô mặc thế nào thì cô mặc thế đó.
Còn về chính bản thân cô, đối với điểm này không có yêu cầu gì, khoác một cái túi nhựa màu đen cũng được.
Lâm Yên đang muốn mở miệng nói chuyện, thân thể đột nhiên có một cảm giác khó hiểu, vô thức nhìn thoáng qua xung quanh.
Ánh mắt cô chậm rãi lướt một vòng, cuối cùng, dừng lại ở dưới bóng cây bên đường đối diện.
Nơi đó, một chiếc xe màu đen đang lẳng lặng đậu ở đó.
Lâm Yên nhìn chằm chằm vào cửa sổ chiếc xe màu đen, không hiểu sao ánh mắt không thể rời, giống như một loại ma lực nào đó đang dẫn dắt mình…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận