Bùi Nam Nhứ không ngờ tới, Bùi Duật Thành lại trả lời như thế.
“Mối quan hệ… thân mật …nhất?”
Anh ta hoàn toàn không biết, đại ca cùng một cô gái đã phát triển đến bước này?
Bùi Nam Nhứ không nhịn được mở miệng hỏi: “Đại ca, chuyện này từ lúc nào, sao chưa từng nghe anh nhắc qua!”
Bùi Duật Thành: “Ừm, anh cũng vừa biết.”
Bùi Nam Nhứ: “…”
Tại sao đại ca sau khi tỉnh lại nói chuyện, anh một chữ cũng không hiểu?
Bùi Nam Nhứ chần chờ mở miệng: “Đại ca, anh biết bối cảnh thân phận của cô ấy sao? Có cần em đi điều tra cẩn thận một chút giúp anh không?”
Ngón tay thon dài của Bùi Duật Thành tiện tay nhặt một cánh hoa màu trắng rơi xuống bên cạnh, thản nhiên nói: “Không cần.”
Trên thế giới này, không có ai hiểu rõ Lâm Yên hơn anh ta.
“Nam Nhứ, giúp anh chuẩn bị xe, đưa anh đến một nơi.”
Nghe thế, Bùi Nam Nhứ một mặt kinh ngạc: “Đại ca, thân thể anh vừa mới tỉnh lại, lúc này muốn đi đâu chứ?”
Bùi Duật Thành: “Đi làm rõ… Một chuyện.”
……
Ở chung cư cao cấp nào đó ở Đế Đô.
Lâm Yên sau khi rời khỏi khách sạn, liền bắt xe buýt về chỗ của mợ.
Về đến nhà, cô lập tức tắm rửa thay một bộ quần áo khác.
Tắm gội bằng nước nóng, Lâm Yên cảm thấy tinh thần tốt lên rất nhiều, tâm tình cũng tốt hơn.
Không hiểu tại sao, cô có cảm giác rất kỳ lạ, giống như xả được hết cơn giận, bao kiềm chế tích tụ trong lòng tiêu tán đi không ít.
Rõ ràng cách đó không lâu còn vì Lâm Thư Nhã cùng Hàn Dật Hiên ân ái mà thương tâm, thậm chí còn rơi xuống nước, tâm tình ngược lại còn thấy khá hơn?
Thần kinh của cô gần đây thật sự có chút loạn…
Bất luận thế nào, tâm tình tốt lên, thì sẽ tốt.
Lâm Yên giữ vững tinh thần, quyết định tiếp tục đi xem thông báo tuyển người của đoàn phim gần nhất.
Cứ coi như Lâm Thư Nhã với Hàn Dật Hiên có thế lực trong ngành giải trí, cũng không có khả năng một tay che trời, luôn có nơi tay của họ không thể vươn đến.
Vấp ngã ở đâu thì đứng lên ở đó.
Đấu trường kia… Cô không thể trở về được nữa rồi…
Cô không nghĩ ở ngành giải trí này cũng đen đủi bị người ta đuổi ra.
Ngay lúc mở máy tính tra tin tức, tiếng đập cửa vang lên.
Lâm Yên đứng dậy mở cửa: “Mợ!”
Dì ta hướng vào phòng dò xét một lượt, có chút không vừa lòng: “Sao lại dùng máy tính nữa, không biết tiền điện bây giờ rất đắt sao?”
Nói xong lại tức giận với Lâm Yên: “Mợ nói này tiểu Yên, sắp đến cuối tháng này, con đến khi nào mới đưa tiền thuê nhà! San San lên đại học cần dùng tiền nhiều chỗ, còn phải nuôi thêm con một người lớn nhàn rỗi như thế, hai mẹ con mợ còn khó qua khỏi thời gian này!”
Lâm Yên cau mày: “Thật ngại quá, mợ! Có thể chậm hai ngày không, mợ cũng biết, công việc bây giờ của con, thu nhập kém hơn trước kia…”
Vương Xảo Tuệ lập tức lên giọng: “Vậy cũng không thể ỷ vào nhà chúng tôi, để cô nhi quả mẫu này nuôi cô chứ! Chưa từng thấy người nào không biết liêm sỉ như thế! Mẹ cô dạy cô thế nào hả?”
Lâm Yên sắc mặt lạnh lùng: “Mợ, mợ đừng quên, cái nhà này, ban đầu là mẹ tôi thay cậu mua, mà tiền nhà cũng là mẹ tôi đưa giúp cậu!”
Vương Xảo Tuệ như bị giẫm phải đuôi, lập tức kích động chống eo: “Ai nha! Lâm Yên! Ý của cô là sao! Nhà này trước đây là chính mẹ cô đưa! Đưa rồi, thì dĩ nhiên là của chúng tôi! Tôi không cần biết là ai cho tiền!
Cậu cô mới chết chưa bao lâu, cô như thế lại khi dễ cô nhi quả mẫu chúng tôi, còn cướp nhà ở! Nha đầu cô sao lại ác độc như vậy?
Cô nghe rõ cho tôi, tiền thuê nhà tháng này nếu không đưa đủ, thì tháng sau cuốn gói lăn ra ngoài!”
….
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận