Lâm Yên vừa dứt lời, cả hiện trường đã xôn xao.
Đệch!
Đối phương là Hàn Dật Hiên – Đại thiếu gia Hàn gia, ai cho cô ta dũng khí nói ra mấy lời đó?
Lâm Thư Nhã một dạng bình tĩnh, nói: “Xem như anh Dật Hiên không thích cô, cô cũng không thể nói với anh ấy như thế? Tôi mặc kệ vừa rồi cô dùng thủ đoạn gì với anh Dật Hiên, nhưng nói mấy lời này chính cô không thấy buồn cười sao? Khẩu khí cũng thật lớn, ngay cả anh Dật Hiên mà cũng chướng mắt, cô…”
Lâm Thư Nhã còn chưa dứt lời, lúc này ở phía cửa vào đột nhiên truyền đến một tràng âm thanh kinh hô.
Đám người đồng loạt nhìn về phía đó…
Một giây sau, khách khứa đang vây lại xem, lập tức há to miệng khiếp sợ, vô thức đứng thành hai hàng ngay ngắn.
Bùi… Bùi Nam Nhứ!!!
Người có lưu lượng đỉnh cao nhất ngành giải trí hiện nay, tồn tại cả thực lực giá trị nhan sắc cao, khiến cả ngàn vạn thiếu nữ điên cuồng – Siêu cấp vua màn ảnh Bùi Nam Nhứ!!!
Bùi Nam Nhứ tính tình cổ quái, rất ít tham gia các buổi tụ họp tư nhân.
Dù sao, lấy bối cảnh cùng hậu thuẫn của anh ta, dù là kẻ nào cũng không cần cho mặt mũi.
Cả đám người đều không nghĩ đến, tại bữa tiệc sinh nhật nhỏ bé này có thể gặp được Bùi Nam Nhứ, nên cứ nhao nhao kích động không thôi.
“Má ơi! Lão công của tôi thật sự quá đẹp trai rồi!”
“Trời ạ! Thư Nhã với Dật Hiên cũng có mặt mũi quá đi! Thế mà người như Bùi Nam Nhứ cũng có thể mời đến!”
“Có điều cũng khó trách, hiện tại Thư Nhã với Dật Hiên nổi thế mà!”
…….
Lâm Thư Nhã cũng ngây ngẩn cả người, nhưng rất nhanh phản ứng lại, tranh thủ thời gian sửa soạn lại quần áo một chút, có ý đồ tiến lên chào hỏi: “Bùi ảnh đế, thật không dám nghĩ ngài cũng đến…”
Nhưng mà, mọi người đều thấy Bùi Nam Nhứ không nhìn Lâm Thư Nhã mà trực tiếp đi về phía Lâm Yên.
Người đàn ông đứng vững trước mặt Lâm Yên, vô cùng thân sĩ mà ôn nhu nói —–
*Thân sĩ: Kiểu người có học thức, nho nhã, cư xử phải phép.
“Thật có lỗi, để Lâm tiểu thư đợi lâu rồi.”
Giây phút giọng nói Bùi Nam Nhứ cất lên, trong nháy mắt tất cả mọi người đều ngẩn người ra.
Bùi… Bùi Nam Nhứ không phải đến tham gia tiệc sinh nhật…
Mà là đến tìm con nhỏ nhà quê này?
Lâm Thư Nhã không dám tin vào mắt mình, Hàn Dật Hiên bên cạnh cũng kinh ngạc đến nhíu chặt lông mày.
Lâm Yên đối mặt với vị Ảnh đế nam thần này, vẻ mặt lại bình tĩnh, giống như nhìn một lão bằng hữu quen thuộc, mở miệng tiện nói: “Đi thôi.”
Đừng nói mọi người, đối với thái độ của Lâm Yên, Bùi Nam Nhứ cũng kinh ngạc không kém.
Có điều, anh ta cũng không nhiều lời, trực tiếp đưa Lâm Yên đi qua đám người, đi về phía cửa.
Cách đó không xa, Lâm Thư Nhã dường như đã bị chọc giận đến phát điên.
Lâm Yên quen biết Bùi Nam Nhứ?
Bất luận thế nào, mặt mũi cô hôm nay xem như mất hết!
Còn Hàn Dật Hiên, giờ phút này lại khổ sở không thể tả.
Hắn không biết Lâm Yên quen biết Bùi Nam Nhứ thế nào, càng không biết tại sao Lâm Yên đột nhiên lại thần thông như vậy, có thể khiến ba hắn đem công ty đến áp chế hắn.
Hắn chỉ biết, nếu như vừa rồi người hắn nhảy xuống cứu không phải Lâm Yên, thì Hàn gia tuyệt đối chọc phải một mối hoạ lớn…
“Thư Nhã… Thư Nhã, em nghe anh giải thích…”
Đáng tiếc, mất mặt xong rồi, Hàn Dật Hiên có nói gì nữa cũng đều không có ý nghĩa.
….
Ngoài cửa khách sạn.
Lâm Yên đi theo Bùi Nam Nhứ vài bước thì một trận gió lạnh thổi đến, làm cô lạnh đến rùng mình, đột nhiên tỉnh lại.
Hả?
Ký ức một giây trước, vẫn là nhìn thấy Hàn Dật Hiên với Lâm Thư Nhã ân ái, còn một giây này, liền ra khỏi cửa khách sạn rồi?*
*Nguyên gốc má Quẫn hình như ghi nhầm thành “cửa Hàn gia” trong khi đúng là “cửa khách sạn”. Nên để đúng theo mạch văn nên mình sửa thành “cửa khách sạn” nha.
Còn có người này trước mặt?
Lâm Yên đột nhiên che miệng lại!
Trời ơi!
Bùi Nam Nhứ!!!
Thần tượng của cô – Bùi Nam Nhứ?
Ảnh đế thực lực Bùi Nam Nhứ mà cô ngưỡng mộ nhất?
Tại sao cô lại đi cùng Bùi Nam Nhứ, trên người còn khoác âu phục của anh ấy?
Cả người Lâm Yên như đang mơ, hơn nửa ngày mới lắp bắp mở miệng: “Bùi… Bùi ảnh đế… Tại sao ngài lại ở đây… Quần áo trên người tôi là…”
Bùi Nam Nhứ ánh mắt phức tạp nhìn cô một chút, đang muốn mở miệng, lúc này điện thoại anh ta chợt vang lên.
Cũng không biết Bùi Nam Nhứ nghe được cái gì, sắc mặt chợt biến: “Cái gì? Anh ấy tỉnh rồi? Được! Tôi lập tức trở về!”
“Bùi ảnh đế…”
Một bên Lâm Yên còn chưa kịp nói chuyện, Bùi Nam Nhứ đã lái xe, mau chóng rời đi.
Lâm Yên: “…”
Cái này… Cuối cùng là chuyện gì?
Lúc này, Lâm Yên mới phát hiện, trên dưới cả người mình đều ướt đẫm.
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ vừa rồi cô không cẩn thận rơi xuống nước, cho nên Bùi Nam Nhứ cứu cô?
Lâm Yên càng nghĩ càng có khả năng.
Thế nhưng tại sao, cô không nhớ một chút nào?
Từ sau khi về nước, không có chuyện nào tốt xảy ra, đêm nay vất vả như thế này, vậy mà có thể tiếp xúc với nam thần trong khoảng cách gần như vậy. Thế mà cô một chút ấn tượng cũng không có…
Cô còn có thể càng không may hơn không?
Trans: Mình định dịch từ chương 527 nhưng do muốn có một mạch truyện đi theo lối văn nên mình dịch từ từ như vậy. Mong mọi người thông cảm!!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận