Theo thanh âm Lâm Yên, mọi người tại đây đều sững sờ, chợt cười vang.
“Cái vị Lâm tiểu thư này, có phải là quá nhập kịch nên thật sự xem mình là nữ tổng tài bá đạo rồi không?”
“Thật là buồn cười. Nhập kịch nhập thành như vậy, tôi còn chưa xem qua bao giờ, nên chắc không phải bị kích thích đến điên rồi chứ?”
Mấy nữ nghệ sĩ cười lên tiếng.
Chu Phong cũng cố nén ý cười, nhìn về phía Lâm Yên như thể nhìn một tên đần, nói: “Cô có phải bị sốt rồi không, hoặc là đầu có vấn đề, muốn đến bệnh viện kiểm tra đầu óc không?”
Lâm Yên cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ lấy điện thoại di động ra, ngón tay hờ hững nhấn mấy cái.
“Tôi nói với cô rồi, cô là bị điếc sao? Hay là để tôi mời cô ra ngoài?!” – Chu Phong thấy Lâm Yên còn chơi điện thoại, lập tức phẫn nộ quát.
“Nghe.” – Lâm Yên nâng con ngươi lên, nhìn về phía vị quản lí Chu kia.
“Cái gì?”
Chu Phong cười lạnh, vừa định nói gì đó thì điện thoại chợt vang lên.
Nhìn thấy tên người gọi, thần sắc Chu Phong khẽ biến, lập tức kết nối: “Cao tổng, ngài nói! Ngài nói đi ạ!”
Cũng không biết người bên kia nói cái gì, con ngươi Chu Phong liền co lại: “Cái gì… Tôi bị sa thải!… Kêu tôi thu dọn đồ đạc bây giờ rời khỏi công ty? Vì cái gì?! Cao tổng, Cao tổng?!”
Điện thoại bị cúp máy, Chu Phong ngu ngốc ngây ra đó.
Không chỉ Chu Phong, mà tất cả mọi người chung quanh nghe được thông qua điện thoại đều choáng váng.
Tổng quản lí Chu…. thực sự bị sa thải?
Vương Xảo Tuệ cùng Hạ San San dương dương đắc ý cũng hoàn toàn đóng băng ở đó, nhìn qua có chút buồn cười.
“Cô….. cô cô cô……” – Chu Phong mặt đỏ tía tai, nhìn Lâm Yên một cách khó tin.
Chuyện gì đang xảy ra?
Cô gái này chân trước vừa nói ông ta sẽ bị xoá tên, một giây sau ông ta liền bị khai trừ!
Quả thực tà môn!
Không được, hắn nhất định phải làm rõ ràng đến cùng một chuyện.
Chu Phong tức hổn hển, lúc này vung cửa mà đi.
Giờ khắc này, Khương Nhất Minh với Phùng An Hoa cũng trợn mắt há mồm.
Tình huống này là như thế nào?
Thế mà cái này bị Lâm Yên nói trúng!
Đây cũng quá trùng hợp đi!
Không đúng, trọng điểm là quản lí Chu vì sao đột nhiên bị khai trừ?
Bối cảnh của người phụ nữ này rốt cuộc là gì?
“Chuyện gì xảy ra vậy, cái này chẳng lẽ Lâm Yên có hậu đài?” – Phùng An Hoa kinh nghi không chắc chắn.
*Kinh nghi: kinh ngạc ngờ vực.
Khương Nhất Minh trầm ngâm: “Không thể nào, nghe nói quản lí Chu này có người bên Tổng bộ JM, cho nên mới ngang nhiên, bá đạo như vậy. Một cái báo cáo lại có thể sa thải ông ta?”
Mặc kệ cuối cùng xảy ra chuyện gì, chuyện này đã kinh động đến phía trên, bọn họ phải tranh thủ thời gian khắc phục.
Phùng An Hoa liếc nhìn Lâm Yên: “Lâm tiểu thư, biểu hiện vừa rồi của ngài rất kinh diễm, khiến cho tôi cùng đạo diễn Khương ấn tượng sâu sắc. Chúc mừng ngài, nhân vật này ngoài ngài ra không thể là ai khác!”
*Chỗ này Phùng An Hoa nịnh nọt Lâm Yên nên mới gọi là 您/Ngài. Trong khi Khương Nhất Minh thì không nên xưng 你/Cô.
Khương Nhất Minh cũng vội vàng mở miệng nói: “Lâm tiểu thư, cô về chuẩn bị một chút, chờ thông báo khởi máy của đoàn phim!
Đúng, thực ra biểu hiện thử vai lúc nãy của cô không tệ, nhưng dáng vẻ bình thường này của cô càng phù hợp yêu cầu của tôi hơn. Nhất là ngữ khí cùng ánh mắt lúc đối thoại với quản lí Chu, đến lúc đó cô không cần căng thẳng, trực tiếp duy trì trạng thái này là được!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận