Khương Nhất Minh không tự chủ được, trong nháy mắt có chút chột dạ, nói lắp: “Cô… Cô đây là có ý gì?”
Cô gái nhếch miệng cong lên một vòng thanh lãnh, chậm rãi mở miệng nói: “Không có ý gì, chỉ mong đạo diễn Khương cùng sản xuất Phùng, suy nghĩ lại rồi làm sau.”
Rõ ràng là một nghệ sĩ nhỏ khúm núm, thậm chí hành động cử chỉ nhìn qua cực kỳ tuỳ ý, nhưng trong nháy mắt toàn bộ khí tràng mở ra, như biến thành người khác.
Khương Nhất Minh, Phùng An Hoa hoảng sợ liếc nhìn nhau, từ trong ánh mắt lẫn nhau nhìn thấy ý nghĩ giống nhau.
Mẹ nó! Chẳng qua chỉ qua thời gian ngắn ngủi trong cái nháy mắt, cô bé này tại sao giống như thay đổi hoàn toàn thành người khác?
Bọn họ thế mà vì ánh mắt của một tiểu nha đầu gây kinh hãi!
Làm người ta sợ hãi nhất là ánh mắt của cô bé này, thế mà giống BOSS đứng đầu bọn họ – Bùi Duật Thành!
Mặc dù bọn họ chỉ gặp qua Bùi tổng một hai lần, nhưng cái loại cảm giác này có chết cũng sẽ không quên.
Vừa rồi bọn họ thật sự coi mình là bị Bùi tổng chất vấn, thiếu chút nữa tè ra quần.
Không chỉ có Khương Nhất Minh với Phùng An Hoa, các nghệ sĩ khác cũng bởi cái không khí không hiểu sao căng cứng mà ý thức không dám thở mạnh một tiếng.
Vương Xảo Tuệ nghe tiếng Lâm Yên, lúc này tức giận quát lớn: “Lâm Yên, mày cái đồ lang tâm cẩu phế, mày ở đó nói bậy, âm dương quái khí nói Hạ San San chúng ta kỹ năng diễn không tốt? Mày cả đại học đều chưa trải qua, San San thế nhưng là sinh viên tài năng Học viện Truyền hình Điện ảnh Đế Đô, mày có tư cách gì so sánh với con bé, cái thứ không biết xấu hổ!”
*Lang tâm cẩu phế: Hiểu theo nghĩa “lòng lang dạ sói”.
Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra. (Nguồn: Leo săn sư tử)
Lâm Yên này, thật sự đúng là xem thường cô ta, lại còn nói đạo diễn không công chính!
Lâm Yên an tĩnh đứng một bên, tựa như không nghe thấy gì, nhàn nhạt lườm đôi mẹ con kia một chút, như là quan sát không có ý nghĩa gì.
Phùng An Hoa sống chết mặc bây, hạ quyết tâm chỉ dùng Hạ San San, ông ho nhẹ một tiếng nhắc nhở Khương Nhất Minh: “Lão Khương, tỉnh táo, đừng quên Hạ San San là người quản lý Chu định…”
Khương Nhất Minh đen mặt lại nói: “Đây là hại giống tốt, ông kêu tôi bỏ đi à?”
Do bệnh nghề nghiệp, ông cảm thấy Lâm Yên giờ phút này, so với thời điểm diễn khi nãy càng hoàn mỹ hơn!
Nếu như lúc cô diễn phim cũng có thể duy trì trạng thái này, như vậy nhân vật này tuyệt đối sẽ xuất sắc nhất toàn bộ phim!
Đây quả thực giống như tổng giám đốc bá đạo nhập vào người nha! Hoàn toàn chính là cảm giác mà ông muốn! Quá hoàn mỹ!
Phùng An Hoa cũng biết Khương Nhất Minh quý người tài, thế nên cân nhắc một chút, mở miệng nói: “Ông trước tiên có thể giữ Lâm Yên lại, sắp xếp cho cô ấy nhân vật khác mà!”
Khương Nhất Minh nghe xong, sắc mặt lúc này mới tốt hơn một chút.
Thực ra, theo quan điểm của Khương Nhất Minh, cô gái này tuyệt đối là ứng cử viên cho nữ tổng giám đốc bá đạo tốt nhất trong lòng ông, chỉ tiếc vì mối quan hệ của Hạ San San…
Phùng An Hoa vỗ vỗ bả vai Khương Nhất Minh, lập tức ho nhẹ một tiếng, mở miệng tuyên bố: “Lâm tiểu thư, có cách này, bên trong phim của chúng tôi còn có vai phụ khác, phần diễn cũng không ít, trước tiên cô có thể ở lại!”
“Cái gì, để cái loại người này diễn bộ phim này?!” – Nghe đoàn phim muốn giữ lại Lâm Yên, thanh âm của Vương Xảo Tuệ lập tức cao lên.
Một bên, Hạ San San cũng cau lông mày lại, chị Thư Nhã trước đó đã dặn dò cô, muốn cô chú ý đến Lâm Yên. Nếu có bất kỳ công ty truyền hình điện ảnh nào dám dùng Lâm Yên, nhất định phải nói cho chị ta biết.
Hạ San San biết, Lâm Thư Nhã muốn toàn diện phong sát Lâm Yên, không cho cô ta bất cứ cơ hội nào, ngay cả vai quần chúng cũng không được.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận