“Thế nào, thấy thế nào là diễn xuất chưa! Đây mới là kỹ năng diễn, là phái thực lực!” – Vương Xảo Tuệ nhìn về phía Khương Nhất Minh, Phùng An Hoa nói.
Vừa xem một lát, Khương Nhất Minh liền muốn nổi nóng, Phùng An Hoa vội vàng đè Khương Nhất Minh ngồi xuống, nói khẽ: “Bình tĩnh… Nhớ đến quản lý Chu!”
Cuối cùng, Khương Nhất Minh chỉ có thể cắn răng đem nộ khí nén trở về.
“Hạ tiểu thư diễn thật tuyệt!”
“Không tệ, kỹ năng diễn của Hạ tiểu thư thật khiến người ta ghen tị!”
Bỗng nhiên, mấy nữ nghệ sĩ bị loại lúc nãy đều nhao nhao đứng dậy, vỗ tay vì Hạ San San.
Mấy nữ nghệ sĩ này không ngốc, đồ đần đều có thể nhìn ra thái độ của Khương Nhất Minh, Phùng An Hoa với Hạ San San. Hậu trường sau lưng của cô ta tuyệt đối lớn.
Dù sao các cô cũng bị loại, không bằng hiện tại thừa dịp nói vài câu có lợi, nói không chừng còn có thể kết giao với cô ta.
Thấy nữ nghệ sĩ có chút lấy lòng mình, khoé miệng Hạ San San có chút nhếch lên.
“Tốt, nền tảng của Hạ tiểu thư rất tốt, mười phần phù hợp với nhân vật này. Cho nên chúng tôi quyết định đem cơ hội này trao cho Hạ San San tiểu thư.” – Phùng An Hoa cười nói.
“Chúc mừng Hạ tiểu thư!”
“Hạ tiểu thư có thể trao đổi cách thức liên lạc không?”
Không đợi Hạ San San mở miệng, mặt Khương Nhất Minh trên sân khấu đen lại, nói: “Còn một nữ nghệ sĩ chưa thử vai. Số 33, lên sân.”
Nghe tiếng, đám người Hạ San San cùng Vương Xảo Tuệ nhất thời sững sờ.
Bởi vì Lâm Yên ở phía ngoài cùng bên phải, cho nên bọn họ vẫn luôn không nhìn thấy.
“Chuyện này, đạo diễn Khương… Thật ra, tôi….” – Lâm Yên đứng dậy, thần sắc muốn có bao nhiêu xấu hổ có bấy nhiêu xấu hổ.
Cô căn bản không phải đến thử vai, chỉ đến để “ăn dưa”* mà thôi.
*Hóng chuyện.
Không hiểu vì sao bị nhốt vào trong đây…
“Cô ta sao lại ở đây?” – Nhìn thấy Lâm Yên, sự chán ghét trên mặt Hạ San San không chút nào che giấu.
Cái loại phế vật này, là ai cho cô ta dũng khí đến đây thử vai nhân vật này.
“Lâm Yên, mày đang làm cái gì thế? Chỗ này là nơi loại như mày có thể đến sao? Còn không mau đi ra ngoài cho tao!” – Vương Xảo Tuệ nhìn chằm chằm Lâm Yên, lạnh giọng quát, hoàn toàn là bộ dạng xem nơi này là nhà mình, vênh mặt hếch cằm sai khiến.
Theo giọng nói Vương Xảo Tuệ rơi xuống, lông mày Lâm Yên lập tức nhíu lại, nhìn thẳng Vương Xảo Tuệ: “Tôi ở đâu, tôi muốn làm gì là tự do của tôi, có liên quan gì đến mợ, mợ có tư cách gì ra lệnh cho tôi?”
Nếu đổi lại là cô 2 năm trước, chỉ sợ sớm đã tát một cái.
“Lâm Yên, mày là ai mà dám nói chuyện với tao bằng thái độ đó?” – Vương Xảo Tuệ lập tức nổi giận, ban đầu là con gái bà lấy được nhân vật này. Lâm Yên từ đâu xuất hiện làm lãng phí thời gian của họ!
“Nếu không thì là thái độ gì?” – Lâm Yên lạnh lùng nói.
“Được, trước ngày mai nếu như mày không đóng tiền thuê nhà thì cút ra khỏi nhà cho tao!” – Vương Xảo Tuệ cười lạnh một tiếng.
Dù sao cái đồ phế vật Lâm Yên này, diễn vai quần chúng cũng diễn không tốt thì làm sao diễn được nữ tổng giám đốc bá đạo.
Con gái bà là sinh viên tài năng Học viện Truyền hình Điện ảnh Đế Đô, cái loại người như Lâm Yên lấy tư cách xách giày cho con gái bà cũng không có thì làm sao tranh được với San San.
“Mẹ, đáng lẽ phải sớm đem đồ của cô ta ném ra ngoài rồi, mẹ còn thiếu ít tiền thuê nhà này sao?” – Hạ San San thờ ơ lên tiếng.
“Mấy người xem, con nhỏ này không phải tốt nghiệp chính quy, cũng không học đại học, để nó thử vai không phải lãng phí thời gian sao? Tôi thấy cứ trực tiếp bỏ qua đi thôi!” – Đột nhiên, Vương Xảo Tuệ hướng về phía Phùng An Hoa nói.
“Cái này…”
Trong nhất thời, Phùng An Hoa có chút khó xử, chuyện này bất kể như thế nào thì vẫn phải có quá trình. Nào có chuyện chưa thử vai đã trực tiếp đuổi người ta đi, quá không có đạo lý.
“Ai nha, tôi nhận ra rồi. Đây không phải Lâm Yên, cái người diễn trong bộ phim cẩu huyết Thiên Lôi sao? Nổi danh trong giới là cao da chó*, cả ngày chỉ biết tạo bê bối, cọ nhiệt! Thật sự không cần mặt mũi, loại người này cũng dám đến thử vai phim của đạo diễn Khương sao?” – Một nữ nghệ sĩ mặc váy đỏ lạnh giọng cười nói.
Đang buồn rầu không biết kết giao với Hạ San San thế nào, thì có người tự mình đưa tới cửa.
“Đúng thế, đây là cái loại người gì, đã ở nhà Hạ tiểu thư còn muốn tranh đoạt nhân vật của cô ấy. Huống hồ, cô có thực lực đó sao?”
“Hừ, nhìn cách ăn mặc của cô ta là tới thử vai nữ tổng giám đốc bá đạo sao? Tôi thấy giống nhân viên phục vụ hơn!”
“Ồn ào cái gì, coi chỗ này là chỗ nào!” – Bỗng nhiên, Khương Nhất Minh đứng dậy, tức giận quát.
Không cho người ngoài có cơ hội mở miệng, Khương Nhất Minh nhìn về phía Lâm Yên: “Số 33, bắt đầu thử vai!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận