Rất nhanh, buổi thử vai bắt đầu.
Trong đại sảnh nơi thử vai đặt một chiếc giường, đạo cụ trên giường là hình nộm đóng vai nam chính.
Cảnh này rất đơn giản, nam chính thất bại không thể gượng dậy, nữ bốn là đối thủ của nam chính, đến bệnh viện tìm anh ta để thương lượng.
Bộ phim này cạnh tranh rất khốc liệt, nữ diễn viên đến thử vai điều kiện đều rất tốt.
Người thử vai đầu tiên chính là một người mới nổi gần đây.
Hình nộm nằm bất động trên giường.
Người mới kia có chút căng thẳng, hít một hơi sâu: “Mình có thể làm được!”
Khương Nhất Minh mở miệng: “Bắt đầu đi!”
Nữ nghệ sĩ gật gật đầu, hít một hơi sâu, đi đến bên giường ngồi xuống,
Nữ nghệ sĩ làm động tác chỉnh lại chăn nệm cho hình nộm, nhìn xuống gương mặt hài hước của hình nộm, cô cố gắng kìm nén tâm tình của mình nhưng đối diện với gương mặt của hình nộm, cô liền muốn cười. Rốt cuộc cô làm sao diễn đây?
Đến khi đạo diễn ho một tiếng, nữ nghệ sĩ kia mới hồi phục tinh thần, cuối cùng nói ra lời thoại ____
“Anh… Anh vẫn khoẻ chứ?”
Diễn tới đây, mặt Khương Nhất Minh đen lên, trực tiếp cắt ngang cảnh diễn, nổi giận nói: “Đối tượng không phải người thật cô liền không diễn à?! Đạo cụ nhìn mắc cười, thì cô diễn ra cái kiểu này, cô thiếu chút cười bao nhiêu lần!”
Khương Nhất Minh luôn luôn độc miệng, không chút nể mặt.
Vừa dứt lời, mặt của nữ nghệ sĩ liền trợn nhìn, làm cho các nghệ sĩ khác có một trận cười vang.
Lâm Yên có chút đồng tình với nữ nghệ sĩ thử vai đó.
Thực ra cũng không thể trách cô ấy, nếu như là người sống, ít nhất có thể kéo bầu không khí theo, để cả hai đều nhập vào phim, nhưng đạo cụ không có lời thoại, quá lúng túng.
Huống hồ, nhân vật này cũng rất khó diễn.
Có điều, dù sao cô cũng không có quan hệ gì. Lâm Yên nhìn trái ngó phải, muốn tìm một cơ hội rời đi nhưng cửa lớn đã sớm bị đóng lại.
Buổi thử vai vẫn tiếp tục.
Phía bên trong, 15 phút trôi qua lại có ba nữ nghệ sĩ khác ra sân. Nói ra, cũng chỉ tốt hơn người đầu tiên một chút nhưng lại không diễn ra hương vị nữ tổng giám đốc bá đạo kia, chỉ là cảm giác có chút mạnh mẽ, so với trong tưởng tượng của Khương Nhất Minh chênh lệch rất xa.
Khương Nhất Minh không khỏi nhéo nhéo mi tâm: “Người tiếp theo.”
Lúc này, Vương Xảo Tuệ nhìn về phía con gái mình, cười nói: “San San, những người này diễn cũng quá kém đi, còn muốn tranh với con, cung không biết là dựa vào cái gì.”
Nghe thế, khoé miệng Hạ San San có chút nhếch lên, lạnh giọng cười một tiếng.
Lại qua một lúc, Phùng An Hoa đứng dậy, nhìn về phía mẹ con Vương Xảo Tuệ, trên mặt chứa đầy nụ cười: “Hạ tiểu thư, đến lượt cô.”
Hạ San San gật đầu, đứng dậy, ra vẻ tư thái ưu nhã, chậm rãi đi đến giữa sân.
Hạ San San nhìn chằm chằm người nộm trên giường, mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo, giọng điệu chế giễu: “Chậc chậc, thất bại đến không thể gượng dậy nổi? Thật không khỏi khiến người ta có chút thất vọng đấy, Trần tổng!”
San San, diễn quá tuyệt! Ở phía dưới, Vương Xảo Tuệ lập tức vỗ tay.
………
Khương Nhất Minh hít một hơi thật sâu.
Đây chính là sinh viên hàng đầu Học viện Truyền hình Điện ảnh Đế Đô?!
Nếu như là đám sinh viên quê thì nói chung diễn xuất có chút nhỉnh hơn. Nhưng với danh tiếng là sinh viên hàng đầu Học viện Truyền hình Điện ảnh Đế Đô thì hương vị có chút khác biệt.
Tôi muốn cô ta diễn là nữ tổng giám đốc bá đạo! Hạ San San diễn thành cái gì? Tiểu thư nhà giàu ngang ngược mắc bệnh công chúa?!
Nếu không có quan hệ với quản lý Chu, Khương Nhất Minh thề nhất định khiến cô ta cùng người thân ồn ào kia cút ra ngoài!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận