Đêm khuya, phòng ăn tại một nhà hàng nào đó.
Giám đốc bộ phận đầu tư giải trí Đỉnh Phong – Chu Phong Xuyên một thân âu phục xa hoa, nhàn nhã ngồi đó uống trà.
Bộ phim [Kỳ phùng địch thủ] là do giải trí Đỉnh Phong đầu tư mà Chu Phong Xuyên là người phụ trách bộ phận đầu tư.
Giải trí Đỉnh Phong không chỉ là một trong những công ty đứng đầu ngành giải trí mà còn là một phần đứng dưới bóng cờ của tập thể JM.
Tập đoàn đế quốc thương nghiệp JM khổng lồ như vậy, nghiệp vụ rộng lớn liên quan đến khoa học kỹ thuật, bất động sản, khách sạn, bệnh viện,… Những năm này mới bắt đầu tiến vào mở rộng bản đồ ngành giải trí.
Giải trí Đỉnh Phong tuy thời gian thành lập không dài, nhưng có hậu trường tập đoàn JM nên những năm này phát triển mạnh mẽ.
Ở bàn đối diện, nhà sản xuất Phùng xoa xoa tay, cười rạng rỡ: “Quản lý Chu, ngài yên tâm. Bộ phim này chúng tôi sẽ làm thật tốt!”
Đạo diễn Khương Nhất Minh cũng mở miệng nói: “Quản lý Chu, tôi luôn luôn chú trọng kỹ năng diễn xuất, không có các yếu tố quấy nhiễu chúng tôi tuyển diễn viên, chất lượng phim ngài có thể yên tâm!”
Phùng An Hoa vội vàng phụ hoạ: “Nếu ngài có ý kiến hay đề nghị gì có thể nói với tôi, tôi sẽ dốc toàn lực hoàn thành yêu cầu của ngài!”
Chu Phong Xuyên nhấp một ngụm trà, liếc hai người một chút, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Tôi đương nhiên yên tâm về đạo diễn Khương, quy tắc của ông tôi cũng hiểu. Mấy vai diễn quan trọng tôi không can dự, nhưng vai nữ bốn này, xin đạo diễn Khương giữ lại giúp!”
Khương Nhất Minh nghe vậy, sắc mặt có chút không tốt lắm: “Là nghệ gì mà Hạ San San lần trước ngài nói tôi sao? Tôi có xem qua sơ yếu lý lịch, chưa tốt nghiệp lại không có kinh nghiệm, vai diễn này của tôi…”
*Nguyên văn là nhân vật, nhưng mị thấy do tính chất là nghề diễn nên đổi trên mạch văn là vai diễn.
“Thế nào?” – Chu Phong Xuyên ánh mắt lạnh lùng.
Phùng An Hoa tranh thủ thời cơ cắt ngang Khương Nhất Minh: “Không có gì, không có gì, việc quản lý Chu đã bàn giao đương nhiên không có vấn đề. Ngài cứ việc yên tâm!”
Phùng An Hoa nói xong vội kéo Khương Nhất Minh ra ngoài.
“Lão Khương, cái tính này của ông sao cứ không chịu đổi, không biết Chu Phong Xuyên là người đứng đầu bộ phận đầu tư giải trí Đỉnh Phong sao? Phía sau hắn là tập đoàn JM! Đắc tội kim chủ, cả bộ phim này của chúng ta coi như xong!”
“Ông biết tôi phiền lòng nhất là bộ phim này!” – Khương Nhất Minh tức giận nói.
“Thiệt là, nhịn một chút đi, vai nữ bốn đó chỉ là râu ria, cho hắn ta đi!”
“Râu ria cái gì, nhân vật của tôi không có vai nào là râu ria!”
……….
Sáng ngày thứ hai.
Sáng sớm Lâm Yên đã đến nơi thử vai.
Bên trong vòng tròn mà giải trí Khải Thắng thả lời ra ngoài, Lâm Yên muốn tái xuất một lần nữa rất khó.
Sau khi gửi rất nhiều sơ yếu lý lịch, rốt cuộc cũng có một đoàn phim phản hồi.
Thứ mà cô muốn thử vai chính là bộ phim cẩu huyết [Thiên lôi], mặc dù kịch bản rất dở, đầu tư ít. Có điều hiện tại cô có vai để diễn là tốt rồi, không có tư cách chọn kịch bản.
Trước tiên vượt qua hoàn cảnh khốn cùng phía trước rồi nói.
Mà cô bỏ phế đã lâu, cũng không chắc diễn xuất trước đó mình tự học có còn dùng được không.
Lâm Yên dựa theo địa chỉ phía trên thông báo tuyển dụng đi cả nửa ngày vẫn không tìm ra chỗ nào, tuy nhiên lại tìm thấy một đoàn phim khác.
Bên ngoài đoàn phim kia đầy ắp, đen nghịt người, phía ngoài có treo bảng là —- [Kỳ phùng địch thủ]. Đây không phải đoàn làm phim Hạ San San hôm nay muốn phỏng vấn sao?
Bước chân Lâm Yên vô thức dừng lại, vượt qua đám người nhìn vào bên trong.
Cùng lúc đó, nội bộ đoàn làm phim [Kỳ phùng địch thủ] đang một đám hỗn loạn.
Nhà sản xuất Phùng An Hoa và đạo diễn Khương Nhất Minh gọi tất cả nhân viên công tác đến họp, căn dặn buổi thử vai hôm nay không thể xảy ra hỗn loạn dù chỉ một chút.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận