Ngay lập tức, Lâm Yên nhanh chân đi vào bệnh viện.
“Lâm tiểu thư, chân của cô hình như chưa đến ngày khám.”
Vừa bước vào bệnh viện, Lâm Yên đã đụng phải y tá quen thuộc.
Cô đã điều trị chân trong bệnh viện số 4 này một quãng thời gian, quen thuộc rất nhiều nhân viên.
“Không phải.” – Lâm Yên lắc đầu, nhìn chằm chằm y tá trưởng: “Tôi hôm nay đến xem khoa tâm thần.”
“Xem khoa tâm thần?” – Y tá trưởng một mặt không hiểu.
“Lần sau trò chuyện tiếp~” – Lâm Yên vội vàng lên tiếng chào, tranh thủ thời gian chạy đến chỗ treo bảng Hạ Thuỵ Uyên, sợ lỡ cơ hội.
Lâm Yên vốn cho rằng Hạ Thuỵ Uyên không tốt lắm mới treo lên như vậy hoặc có nhiều hạn chế.
Lúc này, Lâm Yên phát hiện mình quá cả nghĩ rồi, lập tức thông suốt.
Lâm Yên cũng không nghĩ nhiều gì, dù sao Hạ Thuỵ Uyên là chuyên gia lĩnh vực tâm thần, hẳn là không có nhiều người đến xem khoa tâm thần như thế đâu nhỉ?
…..
Lầu 3, trước phòng làm việc nào đó, Lâm Yên gõ cửa một cái. Hạ Thuỵ Uyên bên này, thế mà một cái xếp hàng cũng không có.
Sau khi nhận được câu trả lời, Lâm Yên đẩy cửa đi vào.
“Ông là giáo sư Hạ….”
Lâm Yên một chút liền nhận ra Hạ Thuỵ Uyên.
“Mời ngồi.” – Ông lão chỉ về chiếc ghế phía sau Lâm Yên.
“Xin chào, nói một chút về tình trạng của cô đi.” – Ông lão đeo kính mắt lên, nhìn về Lâm Yên.
“Là như vậy, giáo sư Hạ, tôi cảm thấy mình có bệnh tâm thần!” – Lâm Yên nhìn chằm chằm Hạ Thuỵ Uyên, nhỏ giọng nói.
Nghe lời đó xong, Hạ Thuỵ Uyên lại cười: “Cô tự xác nhận chuẩn đoán chính xác sao? Tinh thần có vấn đề hay không, không phải tự mình nói là tính. Vị tiểu thư này cô họ gì?”
“Không dám, họ Lâm.” – Lâm Yên nói thật.
“Được, Lâm tiểu thư, vì sao cô nói tinh thần mình xảy ra vấn đề?” – Ông lão mỉm cười nói.
Lâm Yên trầm tư một lát: “Giáo sư Hạ, chuyện này nói ra rất dài dòng, ông đợi tôi nói từng chữ từ từ với ông nhé. Là như vậy, ngay hôm đó trước khi ra khỏi cửa, tôi có ăn cái bánh bao…”
Hạ Thuỵ Uyên: “Cô vẫn nên nói ngắn gọn đi. Điểm chính càng tốt.”
Lâm Yên: “…”
“Vậy được rồi.” – Lâm Yên ủ rũ cụp đầu: “Tôi thường xuyên mất đi ý thức, đồng thời lúc mất đi ý thức đó , tôi có làm chút chuyện vô cùng khác người, nhưng chính tôi lại không biết!”
Sau đó, mặt mũi Lâm Yên tràn đầy sợ hãi: “Giáo sư Hạ, tôi có xem qua những án lệ kinh điển của ông ở nước ngoài, cái này giống như nhân cách phân liệt, tôi khẳng định có bệnh tâm thần, có nhân cách phân liệt. Theo suy đoán của tôi, nhân cách kia có tính công kích rất mạnh!”
Ông lão đi đến bên cạnh Lâm Yên, mí mắt lướt qua Lâm Yên dò xét một lượt, rồi về chỗ ngồi.
“Lâm tiểu thư, cô không cần quá lo lắng. Tình huống như cô hết sức phổ biến, tôi cảm thấy đây không phải nhân cách phân liệt. Chỉ là tâm tình gần đây lên xuống do áp lực lớn, cho nên làm trí nhớ suy giảm.” – Hạ Thuỵ Uyên mở miệng nói.
“Hả? Không thể nào!” – Lâm Yên một mặt gượng ép, chỉ cần nhìn vào tròng mắt cô… Đây cũng không khoa học khắt khe gì hết!
“Haha, Lâm tiểu thư đã không tin thì chúng ta đi làm chút kiểm tra toàn diện.”
“Phí tổn kia…”
“Hôm nay đều miễn phí.”
“Thế được!” – Lâm Yên gật đầu như gà mổ thóc.
Rất nhanh, Lâm Yên cùng Hạ Thuỵ Uyên rời khỏi phòng.
Trong suốt hai tiếng, Lâm Yên không biết mình đang kiểm tra cái gì, các dụng cụ lớn bé bị cô dùng đến mấy lần. Đồng thời, còn có bài kiểm tra cần cô điền đáp án.
Sau khi tất cả kiểm tra xong, Lâm Yên cùng Hạ Thuỵ Uyên lần nữa trở lại văn phòng.
Ông lão nhìn báo cáo trong tay, hướng về phía Lâm Yên nói: “Lâm tiểu thư, căn cứ theo quan sát cùng kết quả kiểm tra, cô không có bị gì là nhân cách phân liệt. Trở về ăn ít cay độc, thả lỏng tâm tình, không nên quá lo lắng, uống nhiều nước nóng.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận