Sáng sớm hôm sau – Biệt thự trên sườn núi ở Đế Đô.
Trong phòng ngủ rộng rãi rực rỡ, Lâm Yên mơ màng dụi mắt, bò ra từ trong chiếc chăn mềm mại.
Một giây sau, thấy rõ nơi mình đang ở, trong nháy mắt Lâm Yên bừng tỉnh.
Không gian rộng rãi, trang trí điêu khắc xa hoa, ngoài cửa sổ là bể bơi, dưới người đang nằm là giường Kingsize lớn, mỗi một thứ bài trí, bích hoạ trong phòng nhìn có vẻ mỏng manh nhưng lại quý giá làm người khác run sợ…
Ở đây… Tuyệt đối không phải chung cư của mợ, càng không phải nơi của Uông Cảnh Dương.
Chết tiệt!
Cô sao lại quên mất rồi?
Không phải tối qua cô đang ở bên ngoài ăn xiên nướng với Uông Cảnh Dương sao?
Đây cũng là chỗ đó sao?
Mấy chai bia tối qua, không thể nào khiến cô say đến một chút ký ức cũng không có.
Loại tình huống xuất hiện trí nhớ mất mát thế này, không phải lần đầu tiên xuất hiện, tối hôm qua gặp Bùi Nam Nhứ tại quán nhậu khi đó cũng là…
Lúc ấy cô chỉ là xem mình quá mệt mỏi nên mới gây ra.
Nhưng tình huống sáng hôm nay, cũng quá bất khả tư nghị rồi.
*Bất khả tư nghị: Không thể nào suy luận ra được, vượt ngoài lí luận.
Làm thế nào một giây trước còn đang bên sạp hàng cùng Uông Cảnh Dương ăn đồ nướng, vừa mở mắt… Lại nằm trên một chiếc giường xa lạ?
Lâm Yên cố gắng nhớ lại, cái gì cũng không ra.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô chợt vang lên.
Lâm Yên tiện tay mở, mới phát hiện, tối hôm qua Uông Cảnh Dương gửi cho cô rất nhiều tin nhắn.
Cẩu Tử: “Bạn trai bà là ai hả?”
Cẩu Tử: “Bao nhiêu tuổi?”
Cẩu Tử: “Làm nghề gì?”
Cẩu Tử: “Trong nhà làm cái gì?”
Cẩu Tử: “Dáng dấp có đẹp trai không?”
…..
Lâm Yên một mặt câm nín, Uông Cảnh Dương phát bệnh thần kinh gì đây?
Bạn trai cái gì? Người thân cận nhất cái gì?
Tiếp đó, Lâm Yên đột nhiên nhìn thấy trong tin nhắn Uông Cảnh Dương còn có một đoạn video.
Cẩu Tử: “Lâm Yên, ông già nhà bà! Có còn xem là bạn bè không! Bà rốt cuộc có bao nhiêu chuyện giấu tôi?”
Lâm Yên ngờ vực ấn mở đoạn video…
Video giống như quay lén, nhìn có chút rung, nhưng xem ra vẫn rõ.
Thế nhưng, quang cảnh trong video này, tại sao càng xem càng thấy quen?
Đây không phải ngày hôm đó ở khách sạn, bữa tiệc sinh nhật của Lâm Thư Nhã sao?
Rất nhanh, cô nhìn thấy bóng dáng mình…
Lâm Yên xem hết cả đoạn video, cả người ngẩn ra tại chỗ, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên.
Đoạn video ghi lại hết toàn bộ quá trình tối hôm đó ở bữa tiệc sinh nhật, cô xuất hiện thế nào, cùng Lâm Thư Nhã đánh cược ra sao, Hàn Dật Hiên như thế nào lại nhảy xuống cứu cô, còn có… Bùi Nam Nhứ!
Chuyện đêm hôm đó, Lâm Yên vẫn luôn tưởng rằng mình quá mệt mỏi nên không cẩn thận rơi xuống nước, rồi mới được Bùi Nam Nhứ tiện tay giúp đỡ.
Vạn vạn không ngờ đến, trong lúc này còn phát sinh nhiều chuyện như thế!
Tỉnh dậy sau giấc ngủ, thế giới đã long trời lở đất —–
Nằm trên giường lớn ở biệt thự sang trọng…
Bạn trai cũ mặc kệ bạn gái liền liều chết đi cứu cô…
Lưu lượng đỉnh cấp ngành giải trí với cô như bạn bè lâu năm…
Cô có nằm mơ cũng không dám mơ đẹp như vậy!
Trên thế giới này, còn có chuyện nào không thể tưởng tượng nổi như thế này sao?
Một giây sau, cửa phòng tắm đối diện đột nhiên “kẹt kẹt” một tiếng bị người khác đẩy ra…
Một người đàn ông so với Bùi Nam Nhứ còn khiến chúng sinh điên đảo hơn, từ phòng tắm bước ra.
Nếu như cô không nhận nhầm, người đàn ông này không lâu trước đây mình đã thấy trên TV —- Người cầm lái Bùi gia ở Đế Đô, tổng giám đốc tập đoàn đế quốc thương nghiệp JM… Bùi Duật Thành!
Lâm Yên: “…!!!”
Là hàng thật!!!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận