Sau khi ba mẹ ly dị, cô thương nhất là đứa em gái này, đem tất cả những điều tốt nhất cho nó, xem nó như công chúa mà bảo hộ trên tháp ngà.
Còn cô, từ bỏ việc học, lần mò lăn lộn dưới đáy xã hội, những thứ có được bây giờ, chỉ là cái đầu bị thương tổn, đôi chân mang bệnh cùng một con tim đã chết lặng.
Uông Cảnh Dương nói không sai, cô bỏ ra thời gian mười mấy năm, biết bao nhiêu tiền tài mới nuôi ra được một Lâm Thư Nhã khí chất như vậy.
Những thứ này căn bản không thể nào luyện nhanh mà thành, cô đã định rằng đời này cũng không sánh nổi Lâm Thư Nhã.
Tửu lượng của Lâm Yên rất tốt, một thùng bia đều nhanh chóng hết sạch, cuối cùng cô mới có men say.
“Em gái bà không phải thứ tốt lành gì, Hàn Dật Hiên càng là thứ cặn bã, Lâm Yên à, bà nghe lời khuyên của tôi, sau này đừng có vì đam mê sắc đẹp, trong giới tự nhiên, phàm là những thứ càng đẹp mắt diễm lệ thì càng độc, đây là định luật rồi…”
Lâm Yên đỡ lấy đầu, nghe vậy thì bật cười: “Vậy ý của ông là… ông cũng có độc? Tại vì ông cũng rất đẹp trai nha!”
Thân thể Uông Cảnh Dương cứng đờ, hai gò má từ từ ửng đỏ: “….”
Lâm Yên cảm thấy mình giống như đã uống say, ý thức ngày càng mơ hồ, giọng nói của Uông Cảnh Dương cũng ngày càng xa.
Rõ ràng là trời ngày Đại Hạ*, Lâm Yên lại cảm thấy hơi hơi lạnh, cảm giác ấy, giống như có một khối hàn băng lạnh buốt thấu xương để vào thân thể cô.
*Có thể hiểu là ngày rất nóng trong năm.
Có điều, cảm giác này chỉ là thoáng qua.
Rất nhanh khối hàn băng kia giống như chảy thành dòng nước ấm áp, hoà làm một vào thân thể cô.
“Khục, tôi không giống nha, hai chúng ta là cái quan hệ gì, tôi còn có thể hại bà sao? Lâm Yên… Tôi nghĩ bà đừng về chỗ mợ bà nữa… Tối nay… Bà trực tiếp đến chỗ tôi ở đi… Dù sao cũng có phòng trống…” – Uông Cảnh Dương ấp úng mở miệng đề nghị.
Uông Cảnh Dương đợi nửa ngày, không đợi được Lâm Yên đáp lại.
Vừa quay đầu, kết quả nhìn thấy Lâm Yên gục đầu xuống bàn ngủ thiếp đi.
Uông Cảnh Dương thấy vậy, nhìn chằm chằm cô gái vô tâm vô phế trước mắt, nhỏ giọng nói: “Luôn luôn ngốc nghếch như thế… Xem ra, ông đây không có tư cách gì nói bà, tôi so với bà còn ngốc hơn, thích một kẻ ngốc…”
*Vô tâm vô phế: “Không tim, không phổi”, thường chỉ người vô tâm, hay suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ, thậm chí là… hơi ngốc.
Ánh đèn chợ đêm dần tắt, cô gái bình lặng gục đầu ở đây, giây phút an tĩnh giống như một thiên sứ, gương mặt trắng nõn đáng yêu nhìn thấy rõ cả lông tơ…
Uông Cảnh Dương ngại ngần nhìn chằm chằm, mang tai nóng lên một trận, trái tim đập cũng càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng trở nên gấp rút.
Uông Cảnh Dương siết chặt nắm đấm, không kìm lòng được mà từng chút nhìn về gương mặt cô gái mà ngang nhiên xông đến…
Rất nhanh, khoảng cách giữa hai người chỉ còn nghe thấy hô hấp.
Coi như môi Uông Cảnh Dương trong nháy mắt sắp đặt lên mặt Lâm Yên…
Lâm Yên bỗng nhiên mở mắt, trong đáy mắt như chứa hàn băng bắn về phía anh ta —-
Tiếp đó, từ miệng cô gái vang lên một âm thanh yếu ớt, ánh mắt hững hờ mà mãnh liệt đến cực điểm —-
“Muốn chết?”
“Đệch… Đệch mẹ!!!” – Uông Cảnh Dương bị doạ đến hồn phi phách tán, trở mình lăn từ trên ghế rớt xuống dưới, ngã lật ngửa người.
Cùng lúc đó, trong chiếc xe đối diện.
Bùi Nam Nhứ kinh hoàng nhìn Bùi Duật Thành bên cạnh mất đi tri giác: “Đại ca! Đại ca, anh tỉnh lại đi…”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận