Một ngày hè chói chang, Thành Ảnh Thị.
Lâm Yên đang đội nắng lớn chạy theo đoàn phim.
Trên màn hình lớn của toà cao lầu đối diện, giờ phút này đang phát tin tài chính và kinh tế oanh tạc, chấn động nhất.
[ Cao tầng tập đoàn thương nghiệp xuyên quốc gia lừng lẫy JM đang náo động, Tổng giám đốc Bùi Duật Thành bệnh tình nguy kịch thực thực giả giả…]
Lâm Yên liếc qua, tin tức phía trên đang tuôn ra một bức ảnh chụp Bùi Duật Thành. Giống như được chụp lén từ bệnh viện.
Trong phòng bệnh cao cấp sáng rực, có một người đàn ông tuấn mỹ dị thường đang nằm.
Gương mặt trưởng thành của người đàn ông thể xưng nước hại dân, ngũ quan tinh xảo như được Thượng Đế tạc ra, gương mặt như phủ một lớp sương mù nơi rừng sâu, làm cho người khác có cảm giác thanh lãnh xa cách.
Thật kỳ lạ!
Rõ ràng cô không nhận ra người đàn ông này, nhưng bỗng nhiên lại sinh ra một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Lâm Yên lắc đầu, bản thân cô còn chưa lo nổi, lấy đâu ra sức mà đi quan tâm chuyện sống chết của người khác.
Đâu óc cô gần đây có chút mơ màng, thỉnh thoảng lại quên vài việc lặt vặt, còn luôn nghe thấy một âm thanh xa lạ đang nói chuyện, ong ong ong, nhiều lúc còn thất thần trong studio bị đạo diễn mắng.
Thấy thời gian thử vai* không còn nhiều, Lâm Yên vội vàng cầm sơ yếu lý lịch của mình chen vào đại sảnh thử vai.
*Nguyên văn là thử sức, nhưng do nữ chính là diễn viên nên mình dịch thành thử vai.
“Chào đạo diễn, tôi là Lâm Yên.”
Lâm Yên vừa mở miệng, liền bị đạo diễn cắt ngang: “Chờ một chút, Lâm Yên?”
Lâm Yên gật đầu: “Vâng.”
“Lâm tiểu thư, cô vẫn là nên tìm nhà khác thử một chút đi!”
Lâm Yên nhíu mày: “Là đạo diễn tuyển người gọi tôi tới đây, ông ta nói…”
Đạo diễn trực tiếp cắt ngang cô: “Thật có lỗi Lâm tiểu thư, chúng tôi không nghĩ gây phiền toái như thế, xin cô thông cảm.”
Lâm Yên không tin lại tà như thế.
Sau đó, cô chạy liên tiếp mấy nhà đoàn làm phim thử sức, vết thương cũ trên đùi bắt đầu đau đớn.
Kết quả, đều không ngoại lệ, đối phương không xem cô diễn liền từ chối.
Cả thể xác lẫn tinh thần của Lâm Yên đều mệt mỏi, thần sắc chết lặng bị đám người rộn rộn ràng ràng kia đẩy tới kéo lui.
Tại sao?
Tại sao cô nhún nhường đến vậy rồi mà đối phương cứ lần nào lần nấy bức bách?
Lâm Yên run rẩy lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại.
“Lâm Thư Nhã, là cô để tất cả đoàn làm phim đều từ chối nhận lý lịch của tôi đúng không?” Lâm Yên chất vấn đầu bên kia.
Điện thoại đầu kia truyền đến một tiếng cười khẽ: “Ai nha, tôi tưởng là ai chứ! Đây không phải vị chị gái tâm khí cao ngạo của tôi sao? Thế nào, mấy cái nhân vật diễn viên quần chúng, cũng đáng được cô nổi giận sao?”
Lâm Yên muốn nói tiếp thì lại nghe thấy bên Lâm Thư Nhã truyền tới một giọng nam quen thuộc: “Thư Nhã, là ai thế?”
Lâm Thư Nhã hờn dỗi: “Anh Dật Hiên, là chị gọi điện thoại tới, đến giờ chị vẫn còn trách em, nói là không thể đến sinh nhật em…”
Không muốn tiếp tục nghe, Lâm Yên cúp điện thoại.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận