Một lát sau, điện thoại rung, màn hình sáng lên.
Là dãy số của Phương Quyên.
Chân Chu cầm điện thoại lên.
"Chân Chu! Trình tổng mới gọi điện cho chị, anh ấy rất lo lắng, em khó chịu ở đâu sao? Hay là chị qua nhà em nhé?" Trong giọng nói Phương Quyên mang theo vẻ thân thiết.
"Không cần đâu, em không sao, mới rồi mơ ác mộng, xin lỗi vì khiến mọi người sợ. Em ổn rồi." Chân Chu cố gắng tỏ vẻ không sao.
Phương Quyên hỏi thêm vài câu nữa rồi nói. "Được rồi, không sao là tốt rồi. Bây giờ mới hơn 2 giờ sáng, em đừng nghĩ lung tung nữa, uống một cốc sữa nóng rồi lên giường ngủ đi. Nếu như thấy mệt thì gọi cho chị, chị tới ngủ cùng em."
Cuộc gọi kết thúc, Chân Chu nắm chặt điện thoại di động, sau khi xác nhận bản thân đang ở thế giới thật, cô mới bình tĩnh lại.
Trước đó cô không thể tin tưởng nổi mọi chuyện xảy ra đều là thật - cô trải qua ba kiếp, giây cuối cùng ấy, trong tiếng đạn kêu, khói lửa mù mịt, cô và người đàn ông yêu cô sâu đậm, bên cô gần 20 năm ôm chặt lấy nhau. Sau khi tỉnh lại, trong đầu cô nhớ lại hình ảnh đó, nhớ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra, thời gian cũng đã thay đổi, cô tỉnh lại vào mấy ngày trước khi Hướng Tinh Bắc gặp chuyện.
Cô không tin vào mắt của mình, cô phải nhờ người khác kiểm tra giúp mình mới nhận ra tất cả mọi chuyện xảy ra đều là thật.
Bây giờ cô mới tin, người chồng trước Hướng Tinh Bắc của cô bây giờ chưa gặp chuyện không may, anh vẫn còn sống trên thế giới này, nhưng cô chỉ còn một ngày để cứu anh.
Thời gian ngắn ngủi, lại xa cách nhau nhiều, bây giờ anh có thể đang nằm sâu dưới đáy biển, bây giờ cô về rồi thì còn làm được gì nữa?
Mồ hôi lạnh túa ra từ lòng bàn tay cô, dính vào màn hình điện thoại khiến cô thao tác khó khăn. Ngón tay của cô liên tục trượt trên màn hình, rốt cục cũng gọi được cho dãy số kia, hít thở thật sâu, bên tai vang lên giọng nữ máy móc. "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Chân Chu gọi đi gọi lại mấy lần nhưng Hướng Tinh Bắc vẫn không nghe máy.
Mặc dù đã kịp chuẩn bị nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy mất mát.
Cô cố gắng bình tĩnh lại, cố gắng nhớ lại số điện thoại bàn dự phòng ở nơi đảo xa xôi mà chỉ có một vài người biết.
Cô gọi vào dãy số đó, điện thoại vang lên vài tiếng tút tút sau đó được người trực ban nhận, nghe được yêu cầu được nói chuyện điện thoại với Hướng Tinh Bắc, đầu kia dùng giọng nói lễ phép, không chút do dự nói. "Xin lỗi, tôi không thể truyền đạt yêu cầu này được, bây giờ đã không thể liên lạc với anh ấy rồi."
"Giúp tôi một chút! Tôi nhất định phải liên lạc được với anh ấy! Tôi là vợ cũ của anh ấy, có chuyện khẩn cấp!"
Bên kia chần chờ một chút, nói. "Xin lỗi. Chúng tôi không giúp được gì cho cô."
Chân Chu hít một hơi thật sâu. "Vậy thì Bộ trưởng cao! Mọi người liên lạc với bộ trưởng Cao giúp tôi được không? Tôi từng gặp ông ấy rồi."
"Xin lỗi, chuyện này bây giờ chúng tôi không giúp được. Nhưng ngày mai cô có thể gọi tới đây, tôi sẽ liên lạc với ông ấy giúp cô."
"..."
"Xin hỏi cô còn chuyện gì khác không?"
Trong lòng Chân Chu cũng đã hiểu, không nói thêm gì nữa. Bên kia không giúp được là thật.
Điện thoại bị cúp.
Trong lòng cô rối loạn, cả người rơi vào trạng thái lo lắng lại không làm được gì, chỉ hận bản thân mình lần trước tới hải đảo không xin số của vị bộ trưởng Cao kia.
Điện thoại trong tay sắp bị cô bóp nát, trong giây phút ấy, cô bỗng nghĩ tới một người.
Cô lập tức gọi cho một dãy số trong thành phố, vài giây sau, giọng nói của Trác Khanh Hoa vang lên bên tai cô.
"Là cháu à? Có chuyện gì sao?" Giọng nói của bà mang theo vẻ kinh ngạc không che giấu, từ lâu nay mối quan hệ giữa bà và Chân Chu đã trở nên lạnh nhạt.
"Mẹ..."
Cô bỗng nhiên gọi theo thói quen, gọi rồi mới nhận ra được mọi chuyện bây giờ, dừng lại.
"Bác, bác có biết cách liên lạc với bộ trưởng Cao hay không? Cháu đang cần gấp."
Trác Khanh Hoa ở đầu dây bên kia hơi sửng sốt rồi lại lạnh nhạt hỏi. "Cháu muốn tìm Tinh Bắc? Có chuyện gì mã vội vã như vậy? Cháu còn gì mà chưa buông được?"
Trác Khanh Hoa là người phụ nữ mạnh mẽ, bà là người đứng đầu một công ty nổi tiếng trong nước, tất cả mọi chuyện trong ban quản trị do bà tự mình quyết định, khi nói chuyện với Chân Chu, giọng nói cũng đậm chất nữ quyền.
Chân Chu đã quen rồi, bây giờ cô cũng không để ý tới những chuyện này nữa.
"Vâng, chuyện rất gấp! Cháu không liên lạc được với anh ấy, lại không có cách nào gọi cho bộ trưởng Cao, vậy nên mới gọi điện hỏi bác."
Mặc dù Chân Chu đã cố gắng khống chế tâm trạng hoảng loạn của mình nhưng giọng nói vẫn hơi run rẩy.
"Chuyện này thực sự vô cùng quan trọng, cháu không thể chờ thêm một giây nào nữa, nhất định phải liên lạc với anh ấy, vậy nên đêm muộn mới gọi điện làm phiền bác. Nếu như bác biết, xin bác nói cho cháu biết, cháu xin bác!"
Yên lặng một lát, giọng nói của Trác Khanh Hoa lại vang lên lần nữa. "Tôi có cách liên lạc với bộ trưởng Cao, thấy cháu gấp gáp như vậy, tôi sẽ nói cho cháu biết, nhưng..." Bà dừng lại một chút, nhấn mạnh. "Bây giờ hai đứa đã ly hôn rồi, không còn gì ràng buộc nhau nữa, tốt nhất là giải quyết hết một lượt đi. Hy vọng từ nay về sau, nếu như không có chuyện cần thiết, cháu đừng quấy rầy con trai tôi."
Bà đọc một dãy số, sau đó cúp máy.
Chân Chu nhìn chằm chằm vào dãy số Trác Khanh Hoa mới đọc cho mình, lập tức gọi tới.
Lão Cao đang ngủ đột nhiên bị đánh thức, giọng nói nghi ngờ. "Ai đấy?"
"Là cháu! Chân Chu đây! Ngại quá, tối thế này mà vẫn gọi điện tới chỗ chú, thời gian trước cháu có tới căn cứ..."
Nghe được giọng nói này, Chân Chu nhịn cảm giác muốn khóc òa xuống, vội vàng nói.
Lão Cao là người duy nhất có thể giúp đỡ cô vào bây giờ, nếu như ông không thể giúp cô, cô thực sự không biết nên làm gì.
"À, là cháu sao?" Lão Cao có ấn tượng rất sâu với cô, lập tức nhận ra.
Bởi vì tính đặc biệt của nghề nghiệp, chuyện Hướng Tinh Bắc ly hôn ông ta cũng biết, cũng rõ mối quan hệ của cô và Hướng Tinh Bắc bây giờ.
Giọng nói của ông vô cùng khách sáo. "Tiểu Chân, chào cháu! Muộn thế này rồi cháu tìm tôi có chuyện gì?"
"Bộ trưởng Cao, cháu muốn liên lạc với Hướng Tinh Bắc, có chuyện quan trọng phải nói với anh ấy! Xin chú giúp cháu!"
Lão Cao chần chờ một chút. "Có thể chờ chút được không? Bây giờ cậu ấy đang làm nhiệm vụ, sợ rằng không có cách..."
"Bộ trưởng Cao, dù cho thế nào cũng xin chú giúp cháu! Cháu phải liên lạc với anh ấy!"
Chân Chu không nhịn được nữa, giọng nói nghẹn ngào. "Thực sự rất quan trọng...Nếu không cháu cũng không gọi cuộc điện thoại này..."
Nghe được tiếng khóc của cô, lão Cao luống cuống. "Ôi Tiểu Chân, cháu đừng vội! Có gì mà gấp như thế? Bây giờ không liên lạc được với cậu ấy, không phải là tôi không giúp cháu, mà là bây giờ có chút chuyện..."
"Bây giờ anh ấy đang làm nhiệm vụ dưới biển sao?" Cô nghẹn ngào hỏi.
"Tiểu Chân, cháu đừng khóc." Lão Cao an ủi. "Bây giờ cậu ấy đang làm nhiệm vụ. Chuyện là vậy, dưới biển sâu không liên lạc được, tránh bị bại lộ thân phận, nếu không có chuyện gì gấp hai bên sẽ không liên lạc với nhau, tới thời gian cố định mới nhận thông tin mệnh lệnh ở đất liền gửi tới, thời gian không có nhiều. Nếu như cháu có chuyện gấp, tôi có thể nhắn giúp cháu, nhưng tôi cũng đã nói với cháu rồi, mặc dù bên kia nhận được nhưng cậu ấy cũng không thể trả lời cháu ngay lập tức, cũng không có cách nào giúp đỡ cháu. Thế nên tôi nghĩ cháu nên chờ đi, nếu như có gì khó khăn, cháu cứ nói cho tôi biết, tôi tìm cách giải quyết giúp cháu..."
"Bộ trưởng Cao, cháu không cần anh ấy trả lời! Cháu chỉ xin chú nói lại với anh ấy những lời cháu nói, trước ngày mai phải truyền tới chỗ anh ấy! Không được chậm trễ! Xin chú." Chân Chu nói, nước mắt chảy ròng ròng.
Cách một cái điện thoại mà lão Cao cũng thấy sốt ruột. "Ôi, cháu đừng khóc nữa. Được được, tôi giúp cháu! Bảy giờ sáng mai là thời gian gửi tin, tôi sẽ tự mình gửi cho cậu ấy. Cháu muốn gửi gì?"
Chân Chu lau nước mắt, lại chần chờ.
Cô không thể nói những chuyện mà mình biết, nếu như nói thật, sợ rằng lão Cao sẽ cho là cô bị điên, trong miệng thì nhận lời nhưng chưa chắc sẽ gửi giúp cô.
Cô nói. "Phiền chú giúp tôi nói với anh ấy, xung quanh ấy có mối nguy hiểm, bảo anh ấy nhất định phải đề phòng, luôn luôn cảnh giác, cẩn thận, bình an quay về!"
Nói rồi nước mắt lại rơi xuống.
Lão Cao thở phào nhẹ nhõm, cũng có hơi ngạc nhiên.
Nửa đêm cô gọi điện thoại cho ông ta, nghe ra được là đang lo lắng, mới rồi còn khóc lên khiến ông cho rằng xảy ra chuyện gì lớn, mới rồi tim vẫn treo lơ lửng, bây giờ nghe cô nói như vậy, bỗng nhiên vui vẻ.
Lần trước thấy cô tới căn cứ gặp Hướng Tinh Bắc, lão Cao thật sự rất vui, sau đó biết mục đích cô tới đây là muốn ly hôn, trong lòng lại cảm thấy tiếc nuối.
Bây giờ đã ly hôn rồi, hai giờ sáng cô lại gọi cho ông, nhờ ông giúp đỡ, nói một lúc lâu cũng là muốn mình thông báo với Hướng Tinh Bắc mấy câu như vậy, cho dù không hợp lẽ thừng nhưng hiển nhiên là xuất phát từ sự quan tâm với Hướng Tinh Bắc.
Hướng Tinh Bắc lo liệu xong thủ tục ly hôn, lập tức về đảo tiếp tục làm việc, nhìn bề ngoài cũng bình thường, không có gì thay đổi, nhưng chớp mắt một cái đã mất đi cô vợ xinh đẹp, đoán chừng trong lòng cũng chẳng vui vẻ gì, trước khi nhận nhiệm vụ này, lão Cao từng gọi điện thoại cho anh, bảo anh nghỉ ngơi, điều chỉnh tâm tình, đừng vội nhận việc vào mình, nhưng anh lại từ chối.
Hướng Tinh Bắc là người luôn tự khiến mình bị gò bò, làm việc luôn nghiêm chỉnh, cẩn thận, nhiều năm tới căn cứ này cũng chưa bao giờ nhầm lẫn chuyện gì, thành tích lại rõ như ban ngày. Khi đó thấy anh từ chối, hơn nữa đã lâm trận rồi, đổi tướng thì không tiện, vậy nên dựa theo kế hoạch đã định, để anh đi chấp hành nhiệm vụ.
Tiểu Chu này tuy gọi cuộc điện thoại này có hơi đột ngột nhưng lão Cao nhìn ra đây là bước chuyển biến tốt, tuy Tiểu Chân ly hôn nhưng vẫn có tình cảm với Hướng Tinh Bắc như cũ, cho nên mới lo lắng gọi điện thoại tới nói mấy câu như vậy.
Lão Cao suy nghĩ một chút, quyết định đồng ý.
Làm cái nghề này nhiều năm, ông cũng đã thấy nhiều cặp vợ chồng vì xa cách nhau một thời gian dài mà tình cảm tan vỡ, trong lòng ông hy vọng hai người vui vẻ, bây giờ Tiểu Chân đã chủ động như vậy rồi, đây chính là một tín hiệu tích cực, vậy chi bằng giúp cô nhắn nhủ với Hướng Tinh Bắc, để Hướng Tinh Bắc biết ý của cô. Ông không lo lắng Hướng Tinh Bắc sẽ vì tình cảm cá nhân mà làm ảnh hưởng tới công việc, có khi biết được tin tức này, Hướng Tinh Bắc sẽ làm việc hiệu quả hơn.
Lão Cao nói. "Được, tôi phá lệ giúp cháu chuyện này."
Chân Chu chắc chắn lần nữa, xin ông phải thông báo với Hướng Tinh Bắc vào trước ngày mai.
Lão Cao cười haha, nói. "Yên tâm đi, cháu ủng hộ công việc chúng tôi như thế, sáng mai tôi sẽ tự mình tới thông báo cho cậu ấy, một chữ cũng không thiếu."
Nói hết lời, Chân Chu nhìn thời gian, ba giờ sáng.
Cô không buồn ngủ, một chút cũng không.
Tuy lão Cao đã đồng ý nhưng cô vẫn bị cảm giác sợ hãi bủa vây lấy mình, đứng ngồi không yên.
Lỡ như lão Cao không đi thì sao? Lỡ như xảy ra vấn đề, không kịp liên lạc với Hướng Tinh Bắc thì sao? Lỡ như anh nhận được lời này nhưng không để ý tới thì phải làm sao?
Cô chợt nhớ tới lá thư.
Nếu như mọi chuyện trong mơ là thật, vậy trong hòm thư vẫn còn một bức thư của anh mà cô chưa phát hiện.
Cô khoác áo chạy xuống bên dưới, đi tới trước hòm thư lôi hết đống giấy tờ quảng cáo ra, thấy được nó.
Chân Chu về phòng, cầm lá thư trong tay, giống như một người tâm thần, đi chân trần đi tới đi lui trên sàn nhà lạnh buốt, trong căn phòng trống trải, từng phút từng giây vượt qua nỗi đau.
Nếu như tất cả mọi chuyện là thật, vậy chắc chắn sẽ thuận lợi, cho dù cô không làm gì, Hướng Tinh Bắc cũng sẽ chuyển nguy thành an. Nếu không ba kiếp luân hồi kia còn có ý nghĩa gì? Không phải là vì cô muốn cứu mạng anh sao?
Chờ đợi trong khó khăn, cô liên tục hút thuốc, liên tục an ủi mình.
Trời cũng đã sáng, Chân Chu tóc tai bù xù, hai mắt đỏ bừng. Khi đồng hồ chỉ 6 giờ, cô lại gọi điện thoại cho lão Cao lần nữa, nhận được lời cam đoan của lão Cao, cô tiếp tục đi quanh phòng giống như hồn ma vất vưởng.
...
7h đúng, ở trung tâm kiểm soát tin không lưu, người đưa tin dùng máy thu thanh đánh điện tới X1, gửi mệnh lệnh như thường lệ, cầm tờ giấy lão Cao đưa cho mình, nhìn thoáng qua, đè xuống kinh ngạc trong lòng, lại gửi thêm nội dung trong tờ giấy cho X1.
Dưới biển sâu, trong phòng tin tức của X1, sau khi Dương Huân nhận được mệnh lệnh như thường ngày, đang muốn đóng cửa bỗng nhiên lại nhận được một đoạn tin tức đặc biệt, vội vàng gọi tới đài chỉ huy.
Hướng Tinh Bắc nhanh chóng tới.
"Hạm trưởng, có người gửi tin, muốn anh tự nhận."
Hướng Tinh Bắc ngồi xuống đeo tai nghe lên.
Tin tức nhanh chóng nhận xong, kết thúc.
Dương Huân đứng đó chờ chỉ thị của anh, chốc lát sau anh vẫn không phản ứng, ngồi trên ghế, vẻ mặt nghiêm túc như đang suy nghĩ gì đó.
Chuyện này có hơi lạ, cậu ta hỏi một tiếng. "Hạm trưởng, mệnh lệnh gì đó?"
Hai hàng lông mày của Hướng Tinh Bắc khẽ động, quay sang nói. "Khóa chặt tốc độ muc tiêu, chỉnh máy định vị sóng âm thanh và sóng ngắn tới tần suất cao nhất, toàn bộ nhân viên ngồi vào chỗ đợi mệnh lệnh."
Lần này nhiệm vụ đã hoàn tất, mọi người đang quay về điểm xuất phát, đột nhiên nghe được mệnh lệnh từ anh, Dương Huân càng hoảng sợ. "Sao vậy? Có kẻ địch sao?"
Hướng Tinh Bắc quay đầu, đứng lên tháo tai nghe, mỉm cười. "Cẩn thận thì mới dùng thuyền được vạn năm, quay về địa điểm xuất phát cũng như thế, không được lơ là."
Ở dưới biển đã hơn một tháng, nhiệm vụ lần này anh không phải là tên mặt than nhưng luôn luôn giữ thái độ nghiêm túc, nhân viên trên tàu chiến vẫn chưa nghe anh nói một câu nào không liên quan tới công việc, bây giờ bỗng nhiên thấy anh cười như vậy, trong ánh mắt lộ ra sự vui vẻ, ai nấy đều không phản ứng kịp.
"...Rõ!"
Chờ sau khi mọi người ra khỏi cửa, Dương Huân mới phản ứng lại, nhìn bóng lưng của anh rồi hô to một tiếng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận