Tống Chương Dẫn từ bên ngoài đi tới đã thấy Lâm Uyển Ương đang cười, khó có khi nhìn thấy tâm trạng đối phương tốt như vậy.
Tống Chương Dẫn hỏi: "Vui như vậy, đang nghĩ gì thế?"
Lâm Uyển Ương: "Tiền, đương nhiên là tiền đó!"
Tống Chương Dẫn: "......"
Diêu Mộ lắc đầu, nghĩ thầm chẳng lẽ còn có thể nghe được đáp án khác từ chỗ thẳng nữ sắt thép sao?
Lâm Uyển Ương đứng lên, cười nói: "A Dẫn, chờ tôi kiếm nhiều tiền, tôi sẽ dẫn anh đi ăn hải sản!"
Diêu Mộ: "Tôi tôi tôi! Tôi cũng phải đi!"
Lâm Uyển Ương: “Anh đừng đi, ra chợ mua mấy con tôm về nấu đi, giá cả phải chăng.”
Diêu Mộ đã sớm quen với cách đối xử khác biệt của đối phương, suy nghĩ một chút rồi nói: "Không sao, bảo anh Hạo mua một ít tôm về nấu cũng không tệ."
Tống Chương Dẫn: "Vậy thì cám ơn, nhưng mà gần đây tôi không có thời gian."
Lâm Uyển Ương: "À, anh bận nhiều việc lắm sao? Tôi mời ăn hải sản anh cũng không đi!"
Diêu Mộ: “Cái này cô không biết là phải rồi, mấy lần tôi nhìn thấy một chiếc xe thể thao đỗ ở trước nhà anh Tống, hình như là do một người phụ nữ lái. Đương nhiên, người khác cũng có việc bận rộn, chẳng hạn như hẹn hò với bạn gái."
Lâm Uyển Ương giống như bị sét đánh, cô không cách nào tiêu hoá được lượng tin tức này.
Sao A Dẫn lại có thể có bạn gái? Cũng đúng, anh tốt như vậy, hẳn là được rất nhiều người yêu thích.
Nếu đã như vậy, sau này hai người nên giữ khoảng cách, khó trách người ta không thể cùng cô đi ăn hải sản.
Lâm Uyển Ương luôn cảm thấy là lạ, dường như có chỗ nào đó không đúng, giống như trong lòng trống rỗng, có chút rầu rĩ lại ngột ngạt.
Cô suy nghĩ lại, có khi nào A Dẫn sẽ mang... bạn gái tơi đạo quán ra mắt với mọi người hay không? Có khả năng hai người sẽ nhanh chóng kết hôn rồi dọn đi nơi khác sống, nếu như nhà gái không muốn ở trên núi.
Như vậy, cô sẽ rất khó có thể gặp lại A Dẫn.
Nếu như hai người nhanh chóng có con, A Dẫn còn phải chăm sóc đứa bé, càng không có khả năng đến đạo quán nữa.
Lâm Uyển Ương càng nghĩ tâm trạng lại càng nặng nề, giống như đây là lần gặp mặt cuối cùng của hai người vậy, sắp phải xa nhau mỗi người một nơi.
Có rất ít người giống như A Dẫn, vừa trầm ổn, vừa có tiền lại hào phóng, dáng dấp còn đẹp trai, kiểu người như vậy, chỉ cần nhìn thôi cũng mát cả mắt.
Lâm Uyển Ương càng nghĩ càng không vui, giống như trời muốn sập xuống vậy, ngay cả liên tục kiếm được tiền cũng không làm cô vui vẻ nổi.
Thậm chí cô còn có chút cam chịu mà suy nghĩ, nếu A Dẫn biến thành cái cây, đem anh cắm trong bồn hoa của đạo quán thì tốt rồi.
Rất nhiều người đều nói cô thích Tống Chương Dẫn, cái này có lẽ cũng không phải lời đồn, là sự thật.
Bởi vì bản thân cô chỉ cần vừa nghĩ tới Tống Chương Dẫn sẽ kết hôn sinh con với một người phụ nữ khác, sau đó dọn đi khỏi núi, tâm trạng đều trở nên rất táo bạo.
Tấm màng giấy đột nhiên bị vạch ra, mọi thứ lập tức trở nên thông suốt.
Diêu Mộ thận trọng hỏi: "Lâm Uyển Ương, mặt của cô sao lại đen như vậy?"
Lâm Uyển Ương: "Nói bậy nói bạ, rõ ràng gần đây tôi đâu có phơi nắng, trắng hơn rất nhiều mà."
Cô nói xong cũng đẩy Diêu Mộ ra ngoài, nói có việc muốn nói với A Dẫn.
Lâm Uyển Ương đóng cửa lại, bên trong phòng chỉ còn lại hai người, cô đi về phía người nọ, dừng bước lại, nhìn vào mắt người đối diện hỏi: "A Dẫn, hẳn là anh rất thích Trương Hạo, thích Mộ Mộ, thích Bảo Tâm, thích tôi...... nhỉ."
Cô vừa nói vừa theo bản năng xoa xoa tay, thật ra Lâm Uyển Ương có chút nắm chắc, nếu như A Dẫn không thích bọn họ, cũng sẽ không thường xuyên đến đạo quán như vậy.
Giống như nếu cô không thích đối phương, thì cũng sẽ không nghĩ tới chuyện mời người ta ăn hải sản.
Lâm Uyển Ương thấy đối phương không trả lời, còn nói: "Thật ra, tôi rất thích anh."
Cô cảm thấy như vậy rất đột ngột, có chút ảo não, nhưng cô lại không thể không nói, nếu không ngày mai A Dẫn đi cùng những người phụ nữ khác thì làm sao bây giờ!
Nếu là cô gái khác, có lẽ lúc này hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ cảm thấy thẹn thùng, nhưng Lâm Uyển Ương không có, vì để che giấu sự chột dạ của mình, con mắt cô còn nhìn chằm chằm vào người ta.
"Không phải." Tống Chương Dẫn ngừng một chút mới nói tiếp: "Tôi thích mọi người trong đạo quán, nhưng tôi càng có tình cảm sâu đậm với em hơn, chỉ có em khác biệt, em có cảm giác được không?"
Lâm Uyển Ương nhìn người đối diện, đột nhiên tiến lên một bước, nói, "Nếu như vậy, tôi muốn hôn anh một cái."
Cô vừa nói xong cũng đã xông tới, môi hai người chạm vào nhau, môi đối phương rất mềm, sau đó trái tim của bản thân cũng muốn nhảy ra ngoài.
Đối mặt với quỷ quái lợi hại đến mấy cô cũng không sợ, nhưng mà bây giờ lại cảm thấy có hơi run chân.
Lâm Uyển Ương lùi lại một bước, ho khan một tiếng, ý đồ che giấu màu ửng đỏ đang bò lên trên mặt, mặc dù cũng không hề có tác dụng.
"Đây là nụ hôn đầu của tôi, anh rất mềm, rất thơm."
Tư vị này coi như không tệ, sau này có thể hôn hôn nhiều một chút.
Lâm Uyển Ương đi tới cửa, quay đầu lại còn nói, "Yên tâm, tôi sẽ phụ trách với anh."
Khí thế tuyệt đối không thể thua, phải cho đối phương có cảm giác an toàn, nhưng mà cái này quá kích thích, chưởng môn Lâm quyết định hôm nay tạm thời cứ như vậy đi, dù sao bây giờ toàn thân giống như bị điện giật vậy, cô muốn đi tìm vật cách điện để cho mình tỉnh táo lại.
Lâm Uyển Ương nhớ rõ, những phim truyền hình Phục Thành cho cô xem chính là làm như vậy.
Quả nhiên là hiệu quả!
Nếu Phục Thành có mặt ở đây, nhất định sẽ nâng trán, quá xấu hổ.
Đệ tử thân mến của ta, vị trí của con là nhân vật nữ chính yếu đuối dịu dàng.
Con cầm nhầm kịch bản rồi, động một chút lại ôm hôn kia là kịch bản của tổng tài bá đạo mà!!!
Nhìn đi, người cũng bị con hôn tới choáng váng luôn rồi...
Lần đầu tiên cứ tạm như vậy đi, lần sau không được bá vương ngạnh thượng cung nữa...
Đây đều là cái quỷ gì vậy chứ.
Phục Thành rất hối hận, phải thừa nhận lúc trước mình dạy đồ đệ quá cẩu thả, chỉ tiếc mất bò mới lo làm chuồng thì đã trễ mất rồi!
HOÀN
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận