Từ Ba có chút không kịp phản ứng.
Hai đạo sĩ trước khinh bỉ hành động của Từ Tử Kiệt, cũng bị sự trực tiếp của Lâm Uyển Ương làm bị sốc, cái này cũng quá...
Thật sự là Cư sĩ của Tịnh Hòa Quan sao?
Lâm Uyển Ương thấy đối phương không trả lời, lại nói: “Nếu ông đã không cần tôi giúp, vậy tôi đi đây.”
Từ Ba vội vàng ngăn người lại, suy nghĩ một chút hỏi: “Cô… có nắm chắc lắm không?”
Lâm Uyển Ương rất trực tiếp nói: “Không chắc lắm.”
Từ Ba trong lòng tức giận, thái độ của đại sư này không tốt, nhưng ông ta cũng không có cách nào khác, dù sao mạng con trai cũng đang rất nguy cấp.
Đối phương có thể liếc mắt một cái nhìn ra mấu chốt, thiết nghĩ là có bản lĩnh thật sự.
Nếu như đối phương lừa mình, ông ta cũng sẽ không bỏ qua như vậy.
Lâm Uyển Ương nhận được tin nhắn nhắc nhở từ ngân hàng, lập tức cất điện thoại vào túi.
Cô duỗi lưng, bảo với Từ Ba: “Bây giờ ông đi kêu người mua giấy vàng, càng nhiều càng tốt.”
“Mua giấy vàng làm gì?”
Lâm Uyển Ương: “Đốt đó, chẳng lẽ có thể ăn?”
Từ Ba: “Con trai tôi bây giờ vẫn chưa...”
Lâm Uyển Ương: “Ông hơi sốt ruột quá đấy, cũng không phải đốt cho anh ta.”
Hai vợ chồng liếc nhau một cái, vội vàng dặn trợ lý đi mua.
Đại sư này tính tình không tốt, có điều giờ đang có việc nhờ người ta, tự nhiên là phải chịu.
Nửa giờ sau, nguyên một cốp xe giấy vàng được chuyển tới.
Lâm Uyển Ương cũng không chọn chỗ, quyết định đốt trong sân nhà.
Cô không đốt mà để cho đôi vợ chồng kia đốt, còn bắt phải tận lực thành tâm.
Lâm Uyển Ương đứng thật xa để miễn cho cả người dính phải tro, hơn nữa đứng gần không khí cũng không tốt.
Sự tình liên quan đến con trai mình, đôi vợ chồng kia tự nhiên không hề trì hoãn.
Hai đống giấy vàng lớn, đốt từng tờ từng tờ một gần hai tiếng đồng hồ, hai vợ chồng ngồi xổm dưới đất chân đều mỏi nhừ.
Sắc trời trở nên tối, sau khi đốt xong còn có chút tro tàn bay trên bầu trời, có vài phần quỷ dị.
Giấy vàng đốt xong, liền để lại một đống tro màu đen, Lâm Uyển Ương bảo Tạ Văn Dĩnh giúp một tay, thu gom những thứ này, sau đó rắc vào phòng ngủ của Từ Tử Kiệt.
Từ Ba có chút mờ mịt hỏi: “Như vậy là được sao?”
Lâm Uyển Ương: “Thứ quấn lấy con trai ông, bình thường sẽ chạy tới chạy lui trong phòng, lúc cảm xúc dao động mới lột da anh ta, bọn chúng đi lại tự nhiên sẽ để lại dấu vết trên tro hương.”
Hai vợ chồng nhìn nhau, đều có chút sợ hãi.
Lời nói của đối phương khiến bọn họ cảm thấy sởn gai ốc...
Thứ đã quấn lấy con trai ông ta vẫn luôn ở trong phòng?
Hai đạo sĩ kia cũng đi theo, muốn xem thử rốt cuộc là tà túy gì.
Thủ đoạn của cô gái trẻ tuổi này đích thực không tầm thường.
Lâm Uyển Ương rắc tro hương khắp phòng, bảo Tạ Văn Dĩnh trải đều, sau đó lấy gương đồng ra cho Bảo Tâm cầm.
Gương đồng hướng về phía Từ Tử Kiệt đang nằm trên giường.
Tám giờ tối, sắc trời đã tối hẳn.
Chung quanh khu biệt thự rất yên tĩnh, Lâm Uyển Ương tắt đèn, đốt hai ngọn nến trên mặt đất.
Mọi người đứng ở trong phòng không dám há to miệng thở mạnh.
Ánh nến yếu ớt lóe xuống, trên mặt đất phủ kín bụi, dần dần xuất hiện dấu chân.
Từ ngoài cửa kéo dài mãi đến cái giường ở giữa, hơn nữa dấu chân còn càng ngày càng nhiều.
Đây tuyệt đối không phải dấu chân người, là đủ loại thú, hơn nữa còn là một bầy lớn.
Hai đạo sĩ kinh hãi, Đạo giáo phân nhánh rất nhiều, rất nhiều môn phái không kỵ mặn tanh, nhưng vạn vật có linh, tuyệt đối không cho phép hành hạ đến chết.
Đừng nói tính mệnh của bầy thú kia nhỏ nhoi, chúng cũng có da thịt máu huyết như con người.
Dấu chân trên mặt đất càng ngày càng nhiều, dần dần chồng lên nhau, Từ Tử Kiệt nằm trên giường bắt đầu tru lên.
Giường của hắn ta lún xuống hai tấc.
Người nằm trên giường kia trên trán đầy mồ hôi, lăn lộn trên giường, giống như đang tránh né thứ gì đó cắn xé.
Trong tay Lâm Uyển Ương bấm một cái quan quyết, cúi đầu bắt đầu niệm chú.
Những dấu chân kia, từ trên giường lui xuống giống như thủy triều, sau đó dần dần đi tới phía trước cô.
Những thứ hư ảo kia, dần dần hóa ra hình dạng.
Rất nhiều thú, đều là dáng vẻ trước khi chết, xương thịt màu đỏ không có da, còn đang chảy máu.
Hai vợ chồng lui về phía sau, Từ Tử Kiệt nằm trên giường trừng to mắt: “Thì ra chúng đi theo tôi, đại sư cô mau giết chúng nó đi!”
Lâm Uyển Ương không để ý tới hắn ta, ngồi xổm xuống, vươn tay ra.
Cô dịu dàng nở nụ cười nói: “Thật đáng yêu.”
Sau đó chậm rãi lấy ra một tấm bùa, chắp tay bấm quyết ném lên không trung.
Đây là bùa tinh lọc, có thể tinh lọc oán khí.
Sau khi chết, oán khí quá nặng sẽ không thể tiến vào địa phủ.
Các con vật trong phòng kia, từ máu thịt mơ hồ dần dần khôi phục thành dáng vẻ lúc còn sống.
Bọn chúng đều đáng yêu, còn có một con mèo nằm trên mặt đất, lộ cái bụng dùng móng vuốt móc ống quần Lâm Uyển Ương.
Bảo Tâm bật khóc, cậu cảm thấy rất thương tâm, động vật nhỏ đáng yêu như vậy, khômg ngờ bọn chúng đều đã chết.
Mà trước khi chết, còn phải chịu đựng rất nhiều đau đớn.
Yết hầu Tạ Văn Dĩnh chuyển động, quay mặt đi không nhìn nữa, vành mắt cũng đỏ lên.
Lâm Uyển Ương nói: “Xin lỗi, thực ra đại đa số các ngươi đều rất tốt, chỉ là vận khí các ngươi không tốt, có điều nếu đã chết thì hồn nên về địa phủ, tên đó… hắn ta sẽ có báo ứng.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận