Cũng may bình thường không phạm phải chuyện lớn gì, việc nhỏ đều bị bọn họ dùng tiền tìm quan hệ giải quyết.
Mãi cho đến một tháng trước, loại cân bằng này bị phá vỡ, con trai cuối cùng cũng đã gây ra họa.
Từ Tử Kiệt mắc một chứng bệnh lạ, các chuyên gia khắp nơi trên cả nước đều xem qua. Chẩn đoán là bệnh ngoài da, nhưng thủy chung không tra ra nguyên nhân dị ứng ở nơi nào, các loại thuốc đặc hiệu đều dùng tới, Đông y Tây y đều đi khám, nhưng không có chút hiệu quả nào, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Hai vợ chồng sốt ruột đến độ xoay vòng vòng, được người ta chỉ điểm, lúc này mới nghĩ tới có phải trúng tà rồi không, nhiễm phải thứ gì không sạch sẽ.
Hai tấm bùa của đạo sĩ nửa tháng trước, chẳng qua là khống chế bệnh tình một chút, hiện tại… bệnh tình tiếp tục chuyển biến xấu, còn dữ dội hơn so với trước đây.
Trợ lý vừa dẫn người vừa đi vào trong, vừa đơn giản nói qua tình hình.
Trợ lý thở dài: “Bệnh trạng cụ thể, các vị xem qua bệnh nhân tự nhiên sẽ biết.”
Nói tới đây, anh ta nghĩ đến tình hình trong phòng, lại có chút buồn nôn muốn ói.
Lúc Lâm Uyển Ương đi vào, Từ Ba đang nói chuyện với người khác.
Đó là đạo sĩ mà ông ta mời tới từ đạo quán trong thành phố sáng nay, Trương Hạo một mực từ chối không đến, ông ta liền tạm thời tìm những người khác.
Dù sao con đường trừ tà này cũng đang là đúng.
Hai đạo sĩ nhìn người mới tới, có chút bất ngờ.
Người trẻ tuổi không chịu làm việc đàng hoàng đều ra ngoài lừa gạt kiếm tiền sao?
Chính là bởi vì có những người này, mới làm cho điểm ấn tượng của Đạo giáo không ngừng bị kéo xuống thấp, nghĩ như vậy bọn họ liền có chút không vui.
Một vị đạo sĩ nhìn qua hơi lớn tuổi hỏi: “Các người từ đâu tới, có thẻ hội viên của hiệp hội Đạo giáo tỉnh không? Mời xuất trình.”
Lâm Uyển Ương thật sự bị hỏi trúng, mình đúng là không có thật, thuộc loại không có giấy phép.
Cô ho khan một tiếng: “Tôi mới đến, còn chưa kịp làm, chúng tôi là cư sĩ Tịnh Hòa Quan núi Dự, chào đạo hữu.”
Nghe cô tự giới thiệu, hai đạo sĩ nhìn nhau.
Tịnh Hòa Quan, hình như là có đạo quán như vậy, có điều Thanh Hư đạo trưởng không phải nửa năm trước đã mất rồi sao?
Đạo quán kia chẳng lẽ còn có người tu hành.
Tịnh Hòa Quang bình thường kín tiếng, Hiệp hội Đạo giáo có hoạt động gì trên cơ bản cũng không tham gia, có điều ấn tượng của bọn họ đối với Thanh Hư đạo trưởng khá tốt, trước đây từng gặp mặt.
Hiểu được hai người này không phải kẻ lừa đảo, đạo trưởng kia sắc mặt hơi hòa hoãn, lúc này mới nói: “Chuyện này không phải chuyện các người có thể giải quyết, đừng làm bừa, trở về đi.”
Ngay cả bọn họ - những đạo sĩ nhập môn tu hành đều cảm thấy khó giải quyết, càng đừng nói chi là cư sĩ.
Lâm Uyển Ương nói: “Hai vị đạo trưởng, chúng tôi dù gì cũng tới rồi hay là tiện đường xem rồi mới đi, nếu không có cách thì thôi vậy.”
Từ Ba gật đầu: “Hay là xem qua một chút đi, nói không chừng sẽ có cách?”
Giờ ông ta là phát hiện có bệnh mới lo tìm thầy, chỉ cần có một đường sinh cơ đều muốn đi thử một lần, suy cho cùng đó cũng là con ruột không thể không cứu!
“Cô đi theo tôi đi, đứa bé này cũng đi cùng sao?” Từ Ba nhìn Bảo Tâm, có chút không yên tâm hỏi.
Tạ Văn Dĩnh gật đầu: “Ừm.”
Từ Ba gật đầu nói: “Vậy được rồi, các cô cậu tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý.”
Ba người đi theo đối phương, đi vào phòng ngủ bên trong.
Đẩy cửa ra liền ngửi thấy một loại mùi thối rữa, căn phòng này rất lớn, nhưng cửa sổ đều đóng chặt, kín mít không thông gió.
Ban ngày ban mặt cũng kéo rèm cửa sổ, phòng mở đèn, nhưng không đủ sáng, chiếu trên giấy dán tường màu xám có vẻ nặng nề chết chóc, trong phòng treo các loại đồ trang trí, có ngà voi, còn có da thú.
Có một người ngồi trên giường, trên người quấn tầng tầng băng gạc trắng, bên cạnh có bác sĩ và y tá, đang bôi thuốc cho người đó.
Từ Ba thấp giọng nói: “Ban đầu, A Kiệt chỉ cảm thấy ngứa trên người, nhịn không được lấy tay gãi, sau đó từ từ bắt đầu mọc rêu màu đen, khi đó bùa của Trương đạo trưởng có tác dụng, nhưng bắt đầu từ hôm trước, da trên cánh tay A Kiệt… bắt đầu rớt ra từng mảng.”
Nói tới đây, ông ta có chút sợ hãi, sao lại có loại bệnh lạ này. Giống như là rắn lột da vậy, nhưng rắn lột da là lột đi lớp da cũ hết tác dụng, con trai Từ Ba lại rớt lớp da cả máu lẫn thịt.
Bác sĩ gia đình tiêm thuốc giảm đau cho người bệnh, nỗi đau đấy không ai có thể chịu nổi.
Không thể dùng thuốc suốt hai mươi bốn giờ, cho nên khi thuốc mê hết tác dụng, người nằm trên giường sẽ đau đến gào rống.
Thực sự giống như đang chịu cực hình.
Hai vị đạo sĩ kia, từ sớm đến giờ đã làm đạo tràng nhiều lần, đều không có ích gì.
Cuối cùng, chỉ có thể nói với hai vợ chồng ông ta lần này gặp phải phiền phức lớn rồi.
Từ Ba làm thương nhân nhiều năm, xem như đã trải qua rất nhiều chuyện, tuy rằng sợ hãi nhưng miễn cưỡng có thể ổn định tâm thần, nhìn con trai thì thào hỏi: “Đây rốt cuộc là tại sao, tại sao không có hiệu quả?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận